Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

HƯƠNG LAN

Ngồi ngắm những nhành lan nhỏ xíu đang đua nhau trổ lá, ngắm những đọt rễ lan xổ đầy dưới giò lan, lòng cảm thấy thanh thản kỳ lạ.Đã lâu, rất lâu rồi mình không được sống trong cảm giác yên bình thế này.Cuộc sống khốc nghiệt đã đập vỡ những thói quen lãng mạn cũng như đốt hết quãng thời gian thư thái của mình.Cơ thể lúc nào cũng rã rời vì bận rộn công việc, vì nghiệt ngã của số phận.

Nhìn nhành lan màu cánh sen, mình thấy nó sao giống mình đến thế.Bề ngoài nó thật mỏng manh và dịu dàng nhưng sức sống của nó thật mãnh liệt.Mình cũng đã trải qua biết bao bão táp của cuộc đời, nếm trải đủ mọi thất bại trong công việc và cuộc sống gia đình.Vậy mà mình vẫn vượt qua để hôm nay ngồi đây, ngắm những nhành lan do chính tay mình chăm bón, thấy cuộc sống như dừng lại, êm đềm và yên ả.

Dầu vậy, bão táp cuộc đời đâu phải đã chấm dứt sau lưng.Mình từng ngày, từng giờ cố gắng sống tốt hơn, có trách nhiệm hơn với chính cuộc đời mình để quá khứ đau khổ có thể rời xa, để nỗi ám ảnh làm khổ người thân có thể được chôn vùi.Những người thân yêu nhất của mình sẽ không phải rơi lệ, không phải lo lắng, buồn phiền cho những nỗi khốn cùng của mình.

Mình luôn tin vào sự công bằng của số phận.Mình làm bất kì điều gì, có thể đúng, có thể sai nhưng không phải xuất phát từ một tâm địa xấu xa, thì có lẽ, sẽ đến một ngày mình cũng có thể có được cuộc sống yên ả hơn.Một hạnh phúc dung dị nhất sẽ mỉm cười với mình.

Hoa lan, dù mang từ rừng về hay nhập khẩu từ một đất nước xa xôi nào đó, khi về đây, nếu được chăm sóc đúng cách, nó sẽ đâm chồi và cho ra đời những nhành hoa mong manh nhưng vô cùng quyến rũ.

Mình yêu hoa và có những cá tính quá ư lãng mạn, dù rằng va đập cuộc sống, công việc hoàn toàn không mang tí chút nào tính lãng mạn nhưng sự lãng mạn đã ngấm vào máu, vào hệ tư tưởng của mình.Vì vậy, trong cuộc sống mình cần những gì là lãng mạn nhất, là tinh tế nhất, văn hóa nhất.nên nhiều khi bị sốc, bị ngỡ ngàng với cuộc đời.Và thế là đau khổ, là sai lầm, là đánh mất chính mình trong những sai lầm đó.

Thế nhưng, có ngày hôm nay ngồi đây ngắm những bông hoa này là sự may mắn vẫn mỉm cười với mình, là mình vẫn còn có cơ hội, thời gian để tạo dựng cuộc sống mới sau những đổ vỡ, sau mất mát và đau đớn.

Cảm ơn cuộc đời vẫn cho ta cơ hội.

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

KHÔNG QUÈ CỤT MÀ VẪN THẤY MÌNH TÀN TẬT

Thế nào là tàn phế, mình biết.Một khái niệm chung nhất về sự tàn phế đó là sự thiếu hụt đâu đó một bộ phận cơ thể.Hầu hết những người tàn phế đều bất hạnh.Một phần vì sự tự ti, một phần vì do chính phần cơ thể thiếu hụt đem đến.

Trước đây khi gặp người khuyết tật, mình cũng có chút mủi lòng vì biết họ muốn có cuộc sống bình thường cũng không dễ dàng gì.Bây giờ mình cũng không khác người khuyết tật là mấy.Có chân không dám đi khác nào người què cụt.

Mình buồn nhiều chuyện nên muốn đi đến chùa cho tĩnh tâm lại.Ngôi chùa đó cách nhà có vài trăm mét vậy mà đi xe máy thì không dám đi, sợ vừa đi lại ngất thì nguy hiểm.Đi bộ cũng không dám đi nữa, cũng sợ không đủ sức đi tới nơi, nhỡ ra đang đi mệt quá cũng ngất.Vậy là chẳng đi nữa.Như vậy thì có chân cũng chẳng khác gì không chân.

Mình yếu đến mức đi vài bước xuống xưởng cũng thở hổn hển, rồi chóng mặt chỉ muốn ngất.Cũng muốn cố gắng vượt qua nhưng chưa bao giờ sức khỏe của mình tệ hại như bây giờ.Mà bây giờ nhiều lúc tinh thần cũng bi đát.Chẳng muốn cố gắng.Mình bạc nhược, nhiều khi thấy thật ươn hèn.Nhưng chẳng làm gì khác được.Buồn quá lại khóc, khóc rồi lại đau đầu chóng mặt.

Cuộc sống của mình khác gì người tàn phế.Chẳng có hôm qua và không biết ngày mai ra sao.Nước mắt luôn là bạn đồng hành.

Làm sao để thay đổi, chẳng biết nữa.Ngày qua ngày, bất hạnh này nối tiếp bất hạnh kia.Giá như mình xinh đẹp quyến rũ thì còn đổ tại hồng nhan bạc mệnh.Đằng này cái gì cũng không phải, cao không tới thấp không thông, không biết đổ tại đâu nữa.

Bao giờ cho hết kiếp đoạn trường.....

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

CHILDHOOD

Một ngày mưa.

Cái rả rích của cơn mưa làm mình nhớ nhà kinh khủng, nhớ ngôi nhà cách đây đến hai mươi mấy năm rồi, khi đó mình mới là cô bé 9,10 tuổi.

Mỗi khi trời mưa thế này, ngồi co ro trong cái se lạnh cuối hè, nhìn qua cửa sổ ngắm từng giọt mưa từ mái nhà nhỏ xuống bụi chuối bên ngoài thấy cảm giác hiu hắt đến lạ.Lúc đó thì đâu đã biết buồn, chỉ thấy lạ lẫm với những giọt mưa, thấy trống vắng vì không gian tĩnh lặng, thấy thèm khát được chạy ra ngoài bay nhảy.

Cái khung cảnh êm đềm của ngôi nhà ven sông ấy hằn sâu trong kí ức của mình, thời gian cũng như bao bão táp cuộc đời cũng không thể xóa nhòa được hình ảnh đó.Mình đã sống qua nhiều ngôi nhà khác nhau, nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng trong giấc ngủ đôi khi hiện về chỉ là hình ảnh ngôi nhà cũ, có lúc là vườn hoa trước nhà với những bông hồng, bông cúc nở rực rỡ, đôi khi là cơn mưa chiều hè bất chợt gió cuốn từng đám lá tre bay tứ tung trong vườn. Để rồi, khi tỉnh dậy lại ngồi lặng hàng giờ nhớ về quá khứ, về những ngày tháng êm ấm xa xưa, về hạnh phúc giản dị của một gia đình êm ấm.

Cuộc sống bây giờ sao quá xô bồ, con người chẳng thể vứt khỏi đầu những lo toan cơm áo gạo tiền để mà mơ những điều bình dị.Mình cứ gồng mình lên để chạy theo cái thế giới này, cũng tất bật, cũng lo toan, cũng gào thét về giá trị đồng tiền, nhưng sâu thẳm lại thèm một cuộc sống dung dị biết bao.Ở đó có gia đình, có những người thân yêu của mình, có những bữa cơm bình dị, một mảnh vườn nhỏ và đủ thứ hoa lá chen chúc nhau.Ý muốn nhỏ nhoi và thầm kín đó sẽ chẳng thể thực hiện được bởi những gì đã qua không níu kéo được, cái gì sắp tới ta không thể lường trước, còn hiện tại thì mong manh dễ vỡ, vô định và mờ nhạt.

Mưa, một ngày mưa...........