Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

KẺ THỨ BA TỘI NGHIỆP



Em nhỏ bé,mong manh và trẻ con quá.Em làm anh muốn che chở, làm anh muốn yêu thương.

Em nhí nhảnh,vô tư và kiêu hãnh quá.Em làm anh muốn khám phá, muốn nắm giữ.

Em độc lập, tự tin và thông minh quá.Em làm anh muốn chia sẻ, muốn cảm nhận.

Và em, là người đến sau, kẻ thứ ba không muốn phá hoại.

Em làm anh thấy tội lỗi.

Và anh có trách nhiệm phải yêu thương em.

Em chẳng bao giờ làm phiền khi anh vui bên gia đình.

Em chẳng để anh nhìn thấy nước mắt em mỗi khi nó lăn dài trong cô đơn.

Em chẳng làm gì, chẳng làm gì cả để giữ anh cho riêng mình.

Nhưng em là kẻ thứ ba tội lỗi.

Ai bảo em mềm yếu để thương anh.

Ai bảo em ngọt ngào để anh vui.

Ai bảo em nhớ nhung để anh chờ đợi.

Và em, kẻ thứ ba tội lỗi, giữ lại bên mình trái tim chồng người khác.

Kẻ cắp trái tim không mang tội sao em?

Ôi em, kẻ thứ ba tội nghiệp.

Biết trước rồi vẫn muốn bước vào sao em?

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

NOTHING

Mình là một người nghiện viết lách, viết lách là sự giải tỏa cho mình trong mọi trường hợp.Mình không phải nhà văn, cũng chẳng bao giờ có ý định đó, nhưng có lẽ mình quá phức tạp nên cần phải viết để giải tỏa tâm lí mỗi khi có chuyện gì buồn bực hay bức xúc.Nhật kí của mình cho tới giờ mình cũng không nhớ hết là mình đã viết bao nhiêu quyển.Chỉ có điều, mình đã đốt chúng đi mỗi khi cuộc sống của mình có biến cố lớn.Mình thường tự đọc lại nhật kí của chính mình và hình dung lại cảm xúc của mình ở chính thời điểm mình viết ra nó.Sau đó mình định hình xem nếu giờ này, sự việc đó xảy ra thì mình sẽ cư xử thế nào.Nhưng thường thì mình nhận thấy rằng, con người mình chẳng trưởng thành lên là bao, mình vẫn cứ sai lầm vậy thôi.

Hôm nay không nói chuyện với một người bạn nữa, chẳng có gì gọi là xích mích cả, có điều, bạn ấy nói cũng đúng.Không nên phát triển tình cảm khi không xác định rõ quan điểm.

Từ xưa đến giờ, riêng vấn đề tình cảm, mình chưa bao giờ có khái niệm định hình nó thế này hay thế kia, tiến lên hay dừng lại, đau khổ hay phá bỏ.Cho nên có thể vì thế mà mình toàn gặp chuyện không hay trong cuộc sống.

Trong công việc mình luôn có sự say mê tìm kiếm để đi tới đích.Khi khách hàng đưa mẫu tới, mình có thể ngồi hàng vài giờ liền, chỉ nhìn cái mẫu đó và định hình xem sẽ phải cho những hóa chất gì, tỉ lệ màu sắc bao nhiêu để làm ra sản phẩm giống vậy.Nhưng còn tình cảm, mình không thể ngồi, dù chỉ là một giờ để nghĩ xem, tình cảm đó từ đâu tới và sẽ đi về đâu.Nghĩa là tình cảm của mình từ trước tới giờ luôn là ngẫu hứng.Cho nên mình không thể biết chắc về nó như một tấm mouse mình làm ra.

Hey, có thể vì thế nên mình luôn là người thất bại trong tình cảm.Cái gì có đầu tư thì mới có kết quả tốt.Minhf chưa bao giờ đầu tư sự quan tâm cũng như thời gian để xây dựng những mối quan hệ tình cảm kiểu yêu đương.Bạn bè thì có, đi chơi, tán gẫu, giúp đỡ và hy sinh cho bạn thì mình làm được.Còn yêu ư? Mình luôn câu nệ và không chấp nhận sự san xẻ, khoan nhượng.

Không nói chuyện với bạn nữa, cũng hơi buồn chút.Nhưng mà có thể, bạn chính là người cho mình cảm nhận về lối sống kỉ luật, kế hoạch.Dù công việc hay tình yêu thì cũng đều phải có dự kiến, có nguyên nhân kết quả, định hướng và chiến lược phát triển cả.Cảm ơn vì những điều đó.

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

MẮT MƯA



Mình sắp về nhà.Cái cảm giác hồi hôp vẫn cứ đeo bám mình.Dù có về bao nhiêu lần đi nữa, thì vẫn cứ hồi hộp mong ngóng.Về nhà mà.Trẻ nhỏ bao giờ cũng bình yên khi ở nhà.Mình cũng cảm thấy bình yên lắm khi ở nhà.Dù mẹ có mắng, vẫn biết mẹ yêu mình lắm.Nhiều lúc chi L.a than phiền, chuyện mẹ yêu mình hơn.Mình gạt đi, động viên chị ấy, mỗi người mẹ yêu một kiểu.Nhưng mà mình hiểu, tình cảm không lừa dối được, con người ai cũng có cảm nhận cả.Và mẹ yêu mình vì trong mình có một phần hình ảnh của me.

Từ chuyện mẹ yêu mình, mình hay nghĩ vẩn vơ đến hai đứa con của mình.Thương thì như nhau, nhưng yêu thì mỗi đứa một kiểu.Ở con gái có nhiều hình ảnh của mình, nó lại quá thông minh nhanh nhen, nên mình thích nó.Nhiều khi chiều nó quá, vì thích,nhưng lại thấy mình dễ làm con ích kỉ.Còn con trai mình, nó cũng thông minh, cũng sáng sủa.Nhưng ở nó lại là sự phản ảnh của chồng mình.Mình sợ sự lạnh nhạt của con, sợ sự ích kỉ của con, sợ tất cả những sự giống nhau của nó với bố nó.Vì mình ghê sợ người đàn ông đó.

Lần này ra bắc, cảm giác của mình âu lo nhiều hơn vui vẻ.Vẫn biết là phải chấp nhận, vì mình sống xa con.Nhưng sợ lắm, sợ cái thái độ im lặng cam chịu của con trai, sợ sự lạnh lùng của nó, sợ sự hời hợt của con đối với mình.Các thái độ đó chắc chắn con sẽ dùng để đối xử với mình.Mà mình không trách con được.Chỉ thương con.mình đã làm khổ nó nhiều quá, để hôm nay nó trở nên như vậy.

Vừa nói chuyện với mẹ, lại thấy mẹ yêu mình nhiều.Dù lời nói của mẹ đầy trách móc, mà sao vẫn nhận thấy sự yêu thương thật nhiều trong đó.Mình khóc vì được mẹ mắng, được an ủi vì có mẹ hy sinh vô điều kiện cho mình.Thế mới thấy con trai mình khổ quá.Nó không nhận được sự động viên nào từ mình, nó không có sự gắn bó gì với mình.Nó sẽ dựa vào đâu khi bơ vơ?

Ôi! Trong đầu mình bùng nhùng đủ mọi hình ảnh, đủ mọi cảm xúc.Sao mình không đơn giản được như những người khác, để có cuộc sống bình an nhỉ.

Chiều nay sài gòn lại mưa.Mình đã ghét buổi chiều, giờ ghét cả mưa.Bởi mưa làm cảm xúc mình thêm lộn xộn.

Giọt ngắn giọt dài,giọt mau giọt thưa.Mưa đem cho mình sự gột rửa, nhưng lại không đủ để gột sạch quá khứ, lau khô hết nước mắt.Nên nó làm mình chơi vơi.

Từ xưa mình đã thích đi một mình trong mưa.Bây giờ mà nói vậy nhiều người sẽ bảo điên.Nhưng mà, chẳng hiểu mình nữa, đi trong mưa và khóc rồi khi quay về mình sẽ nhẹ lòng một chút.Thế nên đến tận bây giờ mình vẫn thích như vậy.Mà sài gòn thì ngày nào chẳng mưa.Nên mình hợp với sài gòn.
.

Nhưng mình ghét lối sống của người sài gòn.Họ vô tư quá, đơn giản quá.Mình không học được,cứ sống khác người.Nên lại nhớ Hà Nội, nhớ nhà quá.

Với mình, mẹ quan trọng lắm.Có đêm, chỉ là nằm mơ thôi, thấy mẹ chết.Sáng ra, mình khóc nguyên một ngày, sợ quá, không tưởng tượng được không có mẹ mình sẽ ra sao.Mẹ là chỗ dựa tuyệt đối cho mình.Cho nên, mình buồn lắm.Mình không đủ mạnh để làm chỗ dựa cho con.Con mình khổ quá.

Đừng mưa nữa sài gòn ơi, để mình không dựa vào mưa để khóc.Cho nước mắt đừng hòa vào nước mưa, để lòng cứ rối bời lên.

Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ con quá.

Buồn và cô độc.

Mưa.