Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

CHUỒN CHUỒN

Chiều nay bé theo ông
Ra cánh đồng gần đó
Định kiếm mấy cọng cỏ
Về chăm chú thỏ non
Bé chạy trước lon ton
Nhìn lên trời ráng đỏ
Cả một bầy chuồn nhỏ
Con thấp với con cao
Chúng bay xuống ào ào
Rồi vút lên thật vội
Làm bé con rất tội
Cứ líu ríu đôi tay
Chuồn chuồn cũng thật hay
Lên chừng cao dòm xuống
Dường như chúng thấy uổng
Cuộc dạo chơi buổi chiều
Nên chúng lại làm liều
Lao xuống thêm lần nữa
Bé lần này sửa chữa
Không vội vàng chộp ngay
Đợi chúng đến tầm tay
Liền quơ ngay vào vợt
Một đợt được hai con
Bé thích chí cười giòn
Nhìn ông khoe thành tích
Ông cười: bé tinh nghịch
Đừng bắt nữa nghe con
Để mai chúng lại còn
Báo mưa cho đồng ruộng.

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

BƯỚM VÀ HOA

Một nụ hồng xòe ra
Chú bướm vàng hối hả
Đậu lên những nhụy ngà
Hai chiếc vòi óng ả
Lần hút từng bông hoa
Gặp bác gió bay qua
Cành nghiêng ngả la đà
Bướm vàng ta rất lạ
Chẳng sợ sệt ơi à
Cứ cong vòi hút mật.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

NẢY MẦM

Khi hạt giống tách vỏ nứt ra cho chồi cây bật lên là quá trình nảy mầm bắt đầu. Các con có biết qua trình nảy mầm của hai con là từ khi nào không?

- Cảm giác chào đời chính là giờ phút "nứt vỏ" đấy con ạ. Khi các con chui ra khỏi bụng mẹ, các con sẽ hít thở không khí bằng chính hai lá phổi của mình, và sau mấy tiếng đồng hồ, các con sẽ phổng phao lên rất nhiều. Điều đó làm mẹ ngạc nhiên đến thích thú. Thực là sự diệu kì của tạo hóa.

Khi sinh anh ra, nhìn anh một lượt rồi mẹ thiếp đi. Lúc choàng dậy mẹ thấy anh nằm bên cạnh mình. Mẹ thực sự ngỡ ngàng. Ồ, con trai của mẹ thay đổi rất nhiều. Lúc sinh ra con nặng 3.4 kg, có thể vì khá bụ bẫm nên mặt anh lúc vừa sinh rất tròn, bầu, cái mũi như chìm xuống so với đôi má phúng phính. Giờ, chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ, con trai của mẹ như được ai đó nặn lại lần nữa. Đôi gò má vẫn tròn căng, hồng rực nhưng chiếc mũi đã kịp nhô cao lên thêm chút nữa, cả khuôn mặt đã rắn rỏi và gọn gàng hơn nhiều, trông rất ra dáng con trai. Yêu anh quá, mẹ hôn lên chiếc mũi bé xíu.

Cả gia đình túm tụm xung quanh vô cùng phấn khởi và còn bàn tán nữa. Con biết bàn gì không?

- Bố nó đen rồi, nên sinh ra dù đen hay trắng, vẫn gọi nó là Đen. Trẻ con bây giờ, đứa nào chẳng có tên ở nhà.

Thế là Tuấn Kiệt của mẹ có tên Đen từ đó. Lúc đầu chỉ có bố mẹ gọi thế thôi. Sau này thì quen miệng nên ai cũng gọi con như vậy, có người còn chẳng biết tên thật của con là gì. Có ghét mẹ vì cái tên đó không con?.

Được cái, con trai mẹ lại bụ bẫm trắng trẻo vô cùng đáng yêu. Ai gặp con cũng "quở quang" thằng bé làm mẹ xót cả ruột.

May mà, con lớn lên cũng không bệnh tật gì nhiều, chỉ thi thoảng viêm họng thôi, đó cũng là bệnh thường gặp của trẻ con miền bắc mà. Chắc không phải do mẹ không biết chăm đúng không con?.

Khi mang bầu con mẹ ăn uống đủ chất nên sinh ra con có thể lực tốt, con phát triển nhanh và trí thông minh khiến mẹ tự hào. Lúc nào con cũng bầu bĩnh, sạch sẽ, đi học mẫu giáo con có năng khiếu kể truyện nên luôn được ưu ái. Mẹ rất tự hào về con.

Những năm tháng non nớt ấy của con là giai đoạn nảy mầm của cây, là lúc cây cắm chiếc rễ non trắng ngần xuống đất mẹ, là lúc những chiếc lá non mơn mởn bắt đầu xòe ra đón ánh mặt trời. Giai đoạn này vô cùng quan trọng vì chỉ cần chăm bón không cẩn thận, cây sẽ không thể bám đất mà sinh trưởng được. Còn con bé bỏng của mẹ, nếu không được chăm sóc sẽ yếu ớt, gày còm, thậm chí bệnh tật. Dù có lớn lên cũng ẻo lả, không đủ trí lực để trở thành người có ích được.

Mẹ biết thế nên đã cố gắng rất nhiều cho thời gian con cắm rễ vào lòng đất. Khi con vào lớp một là lúc mẹ hoàn toàn yên tâm con trai mẹ đã hoàn thành quá trình nảy mầm.

Còn con gái đáng yêu của mẹ lại khác. Khi sinh ra con đã nhỏ hơn anh, chỉ nặng có 3.150 gram. Lúc sinh ra con ...xấu tệ làm mẹ L.A đón con cứ ngơ ngác mãi. Nhưng cũng giống anh, chỉ vài tiếng đồng hồ sau cả nhà phải trầm trồ vì con gái mẹ thật xinh xắn.

Khi mang bầu con, mẹ cứ lo anh trai con đã có hết những cái đẹp, cái thông minh rồi, chỉ sợ bao cái xấu lại dồn về phía con. Mọi người thường trêu, con trai thì trắng nõn ra, rồi đẻ con gái lại đen xì cho coi. Mẹ cũng hơi...run.

Nhưng đúng là trời thương mẹ. Con gái mẹ rất rất xinh. Đôi mắt to, mơ màng, chiếc mũi cao, cái miệng xinh xắn mới đáng yêu làm sao. Mẹ lạy trời, cảm ơn người cho mẹ hai đứa con thật tuyệt vời.

Sau này, trong quá trình chăm con...nảy mầm, mẹ càng thấy mình thật may mắn. Cả hai con đều khỏe mạnh và thông minh. Con gái mẹ được đặt tên là Nâu bởi mọi người cho rằng con có khuôn mặt lai lai, không giống hẳn ai nhưng có tất cả những nét đẹp cộng lại. Nâu là bởi Đen cho thêm chút sắc màu vào sẽ ra Nâu. Là con gái thì phải yêu sắc màu con nhỉ?.

Con gái mẹ cũng chuẩn bị vào lớp một. Thời điểm đó cũng là kết thúc quá trình "nảy mầm" của con. Đến lúc ấy, mẹ sẽ yên tâm hoàn thành sứ mạng gieo mầm yêu thương. Mẹ chỉ còn nhiệm vụ chăm cho hai con trong quá trình "sinh trưởng" tức là quá trình các con lớn khôn cho tới trưởng thành.

Dù hiện giờ anh ở xa, nhưng mẹ tin anh vẫn nhận được tấm lòng của mẹ trong những chăm sóc yêu thương, dù vô cùng ít ỏi.

Mẹ mong chúng ta sớm đoàn tụ.

Yêu các con.

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

GIEO HẠT

Trong một đêm trời đầy sao, những đám mây màu xám bạc trôi nhè nhẹ, thi thoảng làm mờ ánh trăng chiếu rọi bên khung cửa sổ, mẹ ngồi ước .... giá như ...

Một bà tiên từ cung trăng bước ra, bay đến bên mẹ và nói: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con. Nay, ta cho con hai hạt giống này, con hãy đem về và tìm cách ươm mầm cho nó mọc lên thành cái cây thì điều ước của con sẽ trở thành hiện thực. Nhưng, con hãy nhớ, hạt cây này chỉ có thể nảy mầm ở nơi có đủ ánh sáng, đủ nước và đủ sự màu mỡ con nhé.

Mẹ mừng rỡ nhận lấy hạt cây và không quên cảm tạ bà tiên. Bà gật đầu rồi bay đi, còn lại mẹ và hạt mầm. Trong đêm vắng, mẹ suy nghĩ rất nhiều để lựa chọn mảnh đất nào có đủ nước, đủ ánh sáng, đủ sự màu mỡ để có thể gieo hạt, và cuối cùng mẹ quyết định gieo hạt trong...bụng mình.

Con có biết tại sao không? Bởi mẹ nghĩ, trước tiên là một mảnh đất màu mỡ để gieo hạt, thì đây, cơ thể mẹ, hàng ngày mẹ ăn uống, hấp thu chất dinh dưỡng từ thức ăn, từ không khí, mẹ sẽ tích tụ lại để tưới tắm cho hạt mầm nên mảnh đất trong bụng mẹ chắc chắn sẽ là mảnh đất màu mỡ nhất. Sau đó, mẹ nghĩ đến nước, cơ thể con người được tạo nên bởi nước và nhiều chất khác nhưng nước là thành phần chính. Vì vậy, không đâu nước lại giàu có như trong chính cơ thể con người. Điều này thì mẹ biết và không hề lo lắng. Còn điều cuối cùng là ánh sáng, mọi ngươi đều nghĩ trong bụng thì thật tối tăm vì chẳng có cái cửa sổ nào cả. Thế nhưng, mẹ đã có một thứ ánh sáng kì diệu mà mẹ cất giữ từ rất lâu, đó là ánh sáng của tình yêu thương. Nó không chỉ sáng, mà còn đủ độ ấm áp để hạt mầm có thể yên tâm nảy chồi. Và mẹ đã gieo hai hạt mầm ấy trên mảnh đất cơ thể mình.

Hàng ngày mẹ chăm sóc hai hạt mầm đó bằng tất cả tình yêu thương của mẹ, mẹ thổi vào đó những cơn gió của ước mơ, mẹ tưới tắm hai hạt mầm bằng những giọt nước tinh khiết được chắt lọc từ cơ thể mẹ. Mẹ mang dinh dưỡng từ thức ăn hàng ngày đến cho hạt mầm. Cả hai hạt mầm đều rùng mình hướng về phía ánh sáng chờ đón ngày nảy nở.

Rồi một ngày, một hạt mầm tách vỏ bật mầm xanh nhô lên khỏi mặt đất. Hạt mầm đó vươn vai, mỉm cười chào mẹ. Mẹ sung sướng vô bờ ôm hạt mầm vào lòng, những giọt nước mắt của hạnh phúc trào ra. Hạt mầm ấy chính là con trai Tuấn Kiệt của mẹ đấy.



Sau giây phút hạnh phúc ấy, mẹ và anh cùng cuống quýt quay về chăm sóc hạt mầm còn lại. Thì ra, vì mẹ đặt hai hạt mầm lên đất không được cùng nhau, nên hạt mầm anh gặp đất và nước sớm hơn đã nảy mầm trước. Hạt gieo sau còn hờn giận nũng nịu chưa chịu nảy mầm.

Phải mất bốn năm mẹ tưới tắm vun trồng, hạt em mới chịu chiều lòng mẹ để chồi lên. Bao mong chờ rồi ngày đó cũng tới, hạt mầm thứ hai đã nảy. Hạt mầm đó chính là con gái yêu Hương Linh đó.Giờ đây, mẹ đã có hai mầm cây hạnh phúc.



Mẹ yêu hai con biết bao và tự hào về hai mầm cây mà mẹ đã dành trọn tình yêu, sự dịu dàng, cả một phần sức sống của mẹ để tưới tắm cho các con nảy chồi.

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

GÓC ẢO

Bạn bảo mình: Người Bắc thích ăn cơm ở nhà.

Cái từ Người Bắc, nghe có vẻ rộng quá, mình không dám chắc. Tuy nhiên, với cá nhân mình thì đúng vậy. Khi mời bạn bè đến nhà, là thể hiện chân tình của mình, là tạo ra một không gian ấm cúng và thoải mái để những người khách đó vừa được vui, vừa được thư giãn(Hihihi, chưa kể họ còn được thưởng thức những món ăn...rất Bắc).

Cái thú vui được nấu nướng cho người thân khiến mình rất muốn bạn bè tới nhà. Như vậy là mình đang quan tâm đến cảm xúc của...chính mình.

Vòng vo một hồi hóa ra mình...ích kỉ. Nhưng mà, sự ích kỉ đó, nếu không làm phiền ai, có thể...tha thứ được không nhỉ?

Có thể chẳng ai trách móc nhưng nuông chiều cảm xuc quá sẽ làm hư nó, sẽ có hại đến thân mình.

Từ nhỏ mình đã hay chơi với bạn trai, một phần do hoàn cảnh toàn học khối tự nhiên nên con gái cũng không nhiều, phần nữa là do tính mình có lẽ cũng hơi...đàn ông, mình ghét sự đố kị nhỏ mọn của bọn con gái.

Ngay cạnh lớp mình là lớp chuyên văn, từ cấp 2 thôi mà bọn chúng đã õng ẹo tha thướt, đã liếc ngang ngó dọc. Mà khổ nỗi, chúng lại bị các anh chàng chuyên toán...hớp hồn. Mình thì đã ghét đặc kiểu văn thơ lãng nhách, lại hay bị bọn đó soi mói nên càng ghét...văn. Bài làm văn nào của mình cũng viết cực ngắn, chẳng có từ nào hoa mĩ, cố tình căn lấy điểm 5. Ấy thế mà khi trả bài, cô lại ...khen: xúc tích, đủ ý, khúc triết, gọn gàng. Lại ngậm ngùi nhận điểm...8(ngày đó cô chả bao giờ cho đến 9 điểm làm văn cả).

Lên cấp ba cũng thế, văn vẻ lộn xôn, chẳng bao giờ thèm để ý. Năm lớp 10, cô giáo dạy văn vì còn trẻ, lại khá xinh, vào lớp chỉ thích tạo dáng nhiều hơn là...dạy. Lúc đầu cô chẳng ưa gì mình, soi mình đủ thứ, từ đi đứng ăn nói. Vậy mà đùng một cái, sang học kì hai, không biết cô...trúng gió độc hay sao lại đâm ra...quý mình. Mình nhớ nhất bài thi học kì 2, mình làm xong về nhà còn kể mẹ rằng bài làm hôm nay chán lắm, ngồi thi mà đầu óc con chẳng tập trung được. Vậy mà khi trả bài, trước khi phát lại bài cho từng người, cô phân tích cách làm bài thi đó, mình ngồi dưới thấy chả có cái gì giống với mình làm. Đầu đang nghĩ, thế này là...toi rồi. Thi học kì mà không được đến 5 điểm thì về nhà mẹ...giết mất. Thế mà, sau khi phân tích, cô ...tuyên dương bài mình rất suất sắc, không thừa không thiếu, câu cú chặt chẽ, khiến cô rất hài lòng. Cô còn nói thêm: Cô quyết định cho điểm...10 vì bài viết thực sự xứng đáng.

Nói thật là mình...ngượng. Mình cảm thấy nó không phải là điểm dành cho mình, mình xấu hổ với mọi người vì điều đó. Tự nhiên mình đâm ra ...ghét cô (Làm gì thì làm, tâng bốc người khác cũng...vừa vừa thôi chứ). Có lẽ cô cũng chẳng hiểu sao mình lại không vui vẻ tí nào với điểm 10 ấy.

Rút kinh nghiệm, 2 năm sau dù cô giáo khác đến dạy, mình cũng đổi phong cách làm văn, không hời hợt quá, cũng không sâu sắc quá. Cô giáo cũng chẳng khen chẳng chê bao giờ. Cả hai năm môn văn tổng kết đều 7,1. (Hình như căn lại ...chính xác quá, không lệch tí phần trăm nào hết).

Cho nên mình mới thấy, mình khác người ngay từ ngày cấp 2 ấy(vì cấp 1 thì...không nhớ). Người ta được quan tâm hay tán dương sẽ phấn khởi. Đằng này lại để ý để...thù.

Có lẽ lối sống ích kỉ ấy theo mình mãi đến cả bây giờ. Mọi hành động, lời nói của mình đều xuất phát từ...cảm xúc. Người khác nhìn nhận vấn đề theo góc độ khách quan của sự việc nên họ cũng thay đổi nhưng là vì...tư duy, còn mình, có thay đổi chăng nữa cũng là do cảm xúc bất chợt...đổi chiều. Chẳng khác gì mình rất ghét con gái chuyên văn, ghét cả những kẻ tha thướt ẻo lả, ghét thơ phú lãng đãng, nhưng mình lại viết nhật kí rất sớm và thuộc rất nhiều thơ. Là sao nhỉ? Mâu thuẫn và mâu thuẫn.

Rồi mình ghét đàn ông không có tài, ghét những kẻ ...quê quê. Mình thích những người con trai lãng tử một chút, tài hoa một chút, kể cả....đa tình một chút ...cũng không sao. Ấy vậy mà mình lại lấy một người đàn ông hội tụ tất cả những điều mình...ghét. Rồi mình lại cuốn vào họ mãi mới dứt ra được đến nỗi người ngoài còn tưởng do mình...yêu quá nên ...không bỏ nổi.

Đời mình là một mớ hỗn độn của cảm xúc và nỗi đau. Thế nhưng ngay cả bây giờ, mình vẫn nhất định...thà đau chứ không thể chai lì cảm xúc được.

Cũng lạ, nhiều cảm xúc là vậy, nhưng để nói thật tình, yêu ai đó sâu sắc thì có lẽ mình lại...chưa. Con tim mình chưa bao giờ cảm thấy ...không lối thoát vì một người nào cụ thể. Ngay cả chồng, hắn ngoại tình khiến mình đau, thậm chí rất ghen tuông, nhưng nguyên nhân không phải vì yêu. Đó là vì tự trọng bị tổn thương, bị xúc phạm, lòng tự tôn bị chà đạp, của thói tự cao vốn có nay bị ném xuống vực...rất nhiều lí do nhưng không có lí do nào của tình yêu.

Nên có khi mình cũng chưa đủ hiểu biết, nhận thức về tình yêu để phân tích với người khác về nó nhỉ? Vì đã yêu đến dại khờ bao giờ đâu.
(Bạn bảo, có biết yêu đâu mà đòi đi dạy người khác...yêu
)

Có thể vì không biết yêu, nên không si mê ai cả, nên lại là điều mới lạ với đàn ông chăng? vì đàn ông ưa khám phá mà. Cho nên mình rất nhiều bạn trai...thân(chỉ thân thôi nhé chứ không phải ai cũng có thể...yêu
) và bạn gái, thậm chí cả vợ họ cũng thường...ghen với mình vì họ có thể nói chuyện với mình ngày này qua ngày khác trong khi với vợ chỉ được dăm ba câu là hết chuyện.

Có tự cao quá không khi nói rằng mình có sức cuốn hút nhất định với đàn ông? Hihihi, là nhật kí mà, đôi khi...tưởng bở chút cũng có thể thông cảm được nhỉ?

Lí do?

- Nếu nói vì xinh thì thiên hạ sẽ cười khẩy vào mặt mình rằng: đi kiểm tra lại mắt đi cô em. Hoặc chí ít cũng bảo: về sắm cái gương mới đi. Nhưng, người ta có thể cuốn hút kẻ khác không phải vì hình thức. Các cụ chẳng nói: tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà nị

- Vậy là nội dung? Ha ha, cái này mới khó. Nếu nhìn nhận mình đơn thuần là một phụ nữ thì mình cực kì nhiều nhược điểm: nóng tính, bất chợt, kiêu ngạo, cẩu thả...Nên, chắc đừng cảm nhận mình là...phụ nữ. Và, chính những kẻ hâm mộ mình cũng thích mình không phải vì những điều mà phụ nữ thông thường hay có và ganh đua với nhau. Cái điều mà đàn ông thích mình chính là bởi: mình không yêu họ, nên mình có thể trò truyện với họ ngày này qua ngày khác theo đúng cách của những người bạn. Mà đàn ông là những kẻ không kiên trì, nên họ sẽ dễ chịu với bạn hơn là với người yêu. Họ không phải chiều chuộng, không phải chăm chút, không cần dỗ dành. Thế là, mình chiếm ưu điểm chỉ vì...nam tính
.

- Điểm thứ ba nữa, phụ nữ thường quan tâm rất nhiều đến nhan sắc, đến thời trang, đến bếp núc, chồng con. Chính vì thế, câu chuyện của họ thường xoay quanh mấy vấn đề ấy. Còn đàn ông lại cho đó là chuyện ...nữ nhi thường tình nên có nói tới cũng chỉ ba câu là hết chuyện. Họ thường thích bàn chuyện thời sự trong nước, đến kinh tế thế giới, đến khoa học kĩ thuật... Và đàn ông với phụ nữ ít khi giao thoa với nhau ở nhận thức về thế giới. Ngay từ nhỏ mình đã hợp với anh cả, vì vậy mọi cuốn sách anh đọc mình cũng đọc, mọi hiểu biết thế giới anh sẽ kể lại cho mình và mình...tiếp thu, mọi điều một người có tham vọng như anh quan tâm mình đều cố gắng tìm hiểu. Cho nên, dần dần chính mình cũng có thói quen khám phá tất cả những chuyện đó. Và mình đam mê nó từ khi nào không rõ. Nên giờ mới hình thành con người mình như hiện nay, rất manly trong quan niệm về tham vọng cũng như khát vọng sống. Mình hoàn toàn có thể nói chuyện với đàn ông theo nhận thức của chính họ.

Cuối cùng mới thấy, đàn ông thích mình là vì mình...giống họ(đừng nghĩ linh tinh đấy nhé, chỉ phần tư duy thôi, chứ mình rất rất nữ tính
)

Nhưng nói vậy xong mới thấy: chiều cảm xúc quá lại làm hư chính nó.

Vì khi mình để cảm xúc của mình được thỏa mãn, nó sẽ phát huy tối đa theo hướng mà nó đang được ca tụng. Và trong sự hưng phấn tột cùng của nó, đôi khi chính ta cũng không kiểm soát được cảm xúc của mình. Và ta buồn, thất vọng, cô đơn chỉ vì ta không biết mình...muốn gì.
.

Nhưng, cuối cùng thì mình vẫn chỉ là mình, một góc rất nhỏ của một nửa thế giới, mình vẫn có những khoảng lặng, khao khát mềm yếu như tất cả những người phụ nữ khác. Nhưng mình không ca thán hay nhõng nhẽo được như những người phụ nữ khác, và bạn bè thì không quan tâm đến góc đó của mình. Thế là mình ...cô đơn.

Cô đơn nên lại bộc lộ đúng cảm xúc mang tính bản chất của con người, đó là rất...nữ tính. Thế là cần có nhật kí, cần có blog này, cần cái thế giới ảo mà bạn bè khuyên mình không nên...nghiện nó. Nhưng, biết làm sao nhỉ. Vì mình đã trót...làm hư cảm xúc mất rồi.