Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

TÌNH CŨ



Bạn cũ lâu ngày không tin tức

Trưa nay thấy bực một thằng điên

Gọi điện tuôn cả tràng liền

Không khai tên tuổi người miền ngoài trong




Hỏi tên thì mãi cứ lòng vòng

Quát rung điện thoại tưởng là xong

Nó lại tưng tưng cười rũ rượi

Không dưng ai rảnh để đèo bòng



Giận nổi bong bóng

Đạp mỏng cỏ xanh

Nhưng cơn cuồng giận chẳng thành

Sau khi tên họ nó đành …phun ra



Người chẳng phải ma

Lại là tình cũ

Bao năm ru ngủ trong tim

Hôm nay trở gió nó tìm gặp ta

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

CHỈN CHU



Hôm qua mẹ và mấy đứa nhỏ về làm mình cũng bận bịu thêm. Nhưng mà khi được sống bên mẹ, bên các con, hình như mình cũng chỉn chu hơn (phải giữ hình ảnh mà) hihi

Làm mẹ của hai đứa trẻ rồi, chả nhẽ để chúng chê mẹ thế này thế kia, cho nên tư cách làm mẹ nhắc nhở mình cất kĩ những thói điên rồ vào góc nào đó thật sâu.

Sáng nay ngồi tết tóc cho con gái, nó ôm chầm mình và nói: Con nhớ mẹ quá trời! , tự nhiên cảm thấy cay cay mắt…

Dù bao gian khó, dù bao sóng gió, mẹ cũng sẽ vượt qua được, vì mẹ có các con mà.

Chỉ mong sẽ điều đình được với bố chúng, đón được nốt con trai về với mình thì mẹ thực sự rất hạnh phúc.

Cô T có lần khuyên mẹ hãy cứ để con trai ở với bố nó đi đã, cô ấy nói: Chị cũng cần nghĩ cho mình nữa chứ, chị không thể ở một mình đến già. Chị cần ai đó bên cạnh chị. Mà nếu chị giữ cả hai đứa thì sẽ rất khó có người đàn ông nào đủ dũng cảm đến với chị.

Mẹ đã trải qua bao nhiêu cơn lũ cuộc đời, mẹ hiểu với mẹ cái gì là tối quan trọng và điều gì sẽ giúp mẹ có đủ nghị lực vượt lên trên khó khăn. Đó chính là các con.

Không người đàn ông nào có thể giúp cho tinh thần của mẹ lạc quan được bằng một cái hôn của hai con, một cái ôm siết chặt của các con, một câu nói thỏ thẻ khẽ khàng: Con yêu mẹ…

Nếu có người đàn ông nào đó khiến mẹ thực sự thấy cần họ, người đó dứt khoát phải đủ tình yêu thương và sự độ lượng đối với các con. Còn không, người đó chẳng đáng được điểm nào trong mắt mẹ cả.

Nghe con trai ước rằng: Giá như năm nay được chuyển vào đây với mẹ thì sướng biết bao. Mẹ thấy mình cần phải làm nhiều việc lắm, rất nhiều để các con bớt cảm giác chông chênh khi thiếu trước hụt sau, bên bố thì xa mẹ, cạnh mẹ thì thiếu bố…

Mẹ không tin vào sự may mắn mà số phận sẽ dành cho chúng ta. Cho nên mẹ sẽ làm việc, và đấu tranh để giành lấy những gì chúng ta xứng đáng được hưởng, ba chúng ta, các con ạ.

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

TRỜI SAY

Chiều nay gió xô cành tao tác lá

Đàn chim muông cuống quýt gọi nhau về

Cây ủ mình trong bão tố u mê

Trời cuồng nộ vỗ về lên mặt đất

Bao yêu thương, giận hờn xưa chôn cất

Nay quật mồ đứng dậy phất cờ lau

Nước mắt khô đi sương gió bạc màu

Giờ hoen ố tấm khăn màu hương tóc

Biết bao giờ ngôi sao kia lại mọc

Trăng dịu dàng rọi sáng góc tâm can

Cho hạnh phúc quay về con suối cạn

Nước ngập đầy mát cả tấm tình say

Sau khi post đoạn...văn vần này, mọi người đang lo lắng cho mình vì sợ đầu óc mình đang ...điên [(big grin)]
Một trong số ấy có anh Pham Sadness với bài thơ sau đây:

Sao ngày xưa không hỏa thiêu cho sạch
Lại đặt bày chôn cất những thương đau
Để bây giờ nó quật mồ sống dậy
Thêm hận thù chua chát ngút trời mây!
................
Hãy bình tĩnh xem như cuộc đời này
Mọi trờ trêu chỉ như câu cười khẩy
Bao hờn căm, oán thù thây mặc kệ
Đàn đứt dây ai chẳng chửi câu thề
...............
Đứng thẳng lên điểm xuất phát trở về
Lau nước mắt một thứ tình xa xỉ
Làm lại từ đầu chậm rãi mà đi
Người không tiếc ta lưu luyến làm gì
..............

Anh chưa đặt tên nhé, nên em chỉ post vậy, hihi. Em còn đủ tỉnh táo để post lên thế này thì chắc đầu óc em ... chưa điên đâu nhỉ [(laughing)]

Còn đây là lời khuyên của bạn Trần Trung:
Bởi trời say
Bởi trời say hay lòng dậy phong ba!
Cho quá khứ đem trăng ngà ngự đỉnh
Lễ đăng quang vượt trăm ngàn suy tính
Ngỡ quên đi theo định mệnh an bày
Bởi trời say hay môi rượu nồng cay
Ôm kỷ niệm đổ đầy vào cốc rượu
Đời hữu hạn nhưng tình yêu vĩnh cửu
Gọi tên nhau cứu chữa vết thương lòng
Bởi trời say trời mở cánh hư không
Nên dĩ vãng trở về lồng lộng
Khép cửa lại tự ru mình vào mộng
Dỗ cho êm ngàn đợt sóng… lòng ta!
...
Bởi trời say hay lòng dậy phong ba!

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

HƯ HỎNG

Đêm nay tự nhiên lại nghĩ nhiều đến sự hư hỏng. Lên mạng đọc toàn thấy thiên hạ lên mặt báo chửi nhau rằng trơ chẽn, khoe thân, lộ hàng để kiếm tiền. Mình lại nghĩ, chắc gì cái kẻ…không dám khoe thân ấy đã là ngoan, ối lúc ả ta sẽ ao ước có thân hình nuột nà để khoe cho thiên hạ ngắm… Hoặc giả ả muốn lắm, nhưng nhát gan, ả sợ cá cược.Khoe thân như canh bạc cuộc đời vậy, nếu phất thì lên như diều gặp gió, giống kiểu em HTL ấy, sau scandan sex lại còn nổi …lềnh phềnh. Nếu hiệu ứng đèn đóm, sáng tối không chuẩn, xã hội ném đánh rụp một cái vào sọt rác thì cả đời chẳng ngóc đầu lên được. May một cái, VN nhà ta bây giờ đang thời kì quá độ, lộm nhộm không tả nổi nên cơ hội cho những kẻ… đánh quả liều kiểu đó lại rất lớn

Nói loăng quăng về thiên hạ thế thôi, chứ thực đang nghĩ đến mình. Trước đây, là cái thời ngây thơ chân ướt chân ráo vừa từ tuổi trẻ con lên người lớn, trong đầu còn cả mớ lí luận chính trị, cả bị giáo điều mà gia đình và nhà trường đã nhồi nhét kĩ lưỡng vào đầu, mình chẳng tuyên thệ nhưng luôn chắc chắn đinh ninh rằng những kẻ bỏ vợ bỏ chồng, những kẻ gian díu ngoại tình, những kẻ bồ bịch cặp kè, rồi đàn bà mà lôi cái thân xác ra để quyến rũ đàn ông thì đều là lũ…lăng loàn, hư hỏng, xã hội sẽ đào thải chúng. Cái mớ lí thuyết suông ấy cũng theo mình cho đến khi lấy chồng. Thế rồi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, mình bỏ chồng. Dù lí do gì đi chăng nữa cũng mang tiếng bỏ chồng. Nhớ lại những luân lý mà mình đã khắc cốt ghi tâm thấy nhục nhã ê chề.

Thế nhưng con người có một thuộc tính, ấy là tự bào chữa cho mình. Mình không thể chửi mình, không thể lên án bản thân. Thế là hàng ngày, mình phải học bài học mới, một bài học theo cái logic tiên tiến hơn, ấy là xã hội bỏ nhau đầy ra đấy thôi, chẳng lẽ hư hỏng hết cả??? Chẳng qua cũng là hoàn cảnh xô đẩy

Hehehe, nhồi nhét mãi đâm ra thuộc lòng, lại chẳng thấy mình hư hỏng nữa, cái giáo điều cũ rích ngày xưa cha mẹ rồi sách vở dạy cũng được tiêu hóa vào dĩ vãng. Đời bước sang trang mới, trang của sự trơ trẽn và giả tạo.

Do hoàn cảnh, đúng, chắc chắn do hoàn cảnh, sống một mình cô đơn, tủi thân ghê lắm nên mới lang thang. Mà đi đêm lắm có ngày gặp ma, các cụ dạy rồi. Vô phúc thế nào lại gặp đúng con ma … đầu đen. Gặp rồi thấy đi với ma cũng có gì đáng sợ đâu, đôi khi còn thú vị. Thế là cặp bồ với con ma ấy. Lại phá vỡ lề thói nữa của xã hội (Mà có biết sao gọi là ma không? Vì người ta có vợ, đi với mình cứ phải lén lút, thoắt ẩn thoắt hiện như… ma ấy)

Nhưng rồi nói gì thì nói, sách cũ đọc rồi, có quên nhưng đôi khi vẫn nhớ lại được dăm ba chữ. Thật không may cho con ma ấy, mình lại nhớ được đúng cái chương mà lề thói cấm cái tội … làm kẻ thứ ba. Nhớ lại một cái là quyết tâm thực hiện ngay, thế là từ giã đời … gái bao.

Giờ thì không quên được chương mục ấy, nhưng lại thích ăn mặc lả lơi, ưỡn à ưỡn ẹo. Mà già rồi, có phải trẻ trung gì, tự nhiên lại định dùng sì căng đan để đánh bóng tên tuổi hay sao không biết???

Đôi khi mình nghĩ sự hư hỏng giống như cái toilet. Khi người ta phóng uế vào đó thì thật dơ bẩn, nhưng khi sục nước đi rồi lại sáng bóng thơm tho.

Đêm nay muốn… hư hỏng quá

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

CÔ ĐỘC

Sáng nay, vừa mắt nhắm mắt mở bò ra khỏi giường, cái bàn chải đánh răng vẫn còn đang nằm ngang miệng thì chuông điện thoại, tưởng đến giờ làm mấy đứa ở xưởng gọi điện nên súc miệng vội vàng rồi phi vào phòng chụp cái điện thoại để nghe. Hóa ra cô bạn thân. Quý hóa thật, sớm tinh mơ lại âu yếm gọi cho mình thế chứ!!!

- Tối qua hẹn gọi lại cho mày, mà khách về tao quên khuấy mất, lên giường ngủ một mạch giờ dậy mới nhớ ra nên gọi luôn.

Ui zời, tối qua, khoảng 9h, mình buồn quá gọi cho nó định buôn dưa lê thì nó lại có học sinh đến chơi, đành ngậm ngùi tắt điện thoại. May mà mình chưa quẫn trí đến độ đi tự tử, chứ bạn bè kiểu gì, lúc người ta đang bức bách muốn giải tỏa lại … quên, sáng hôm sau mới nhớ thì trái đất quay đi mấy vòng nữa rồi…

Chả là cả nhà đi vắng hết, hai đứa trẻ đi Nha Trang với bà ngoại, còn mỗi một mình. Ban ngày đi làm đủ thứ chuyện áp lực, cáu giận đùng đùng, quát cho cô bé kế toán một chặp. Buổi chiều buồn quá, mò về nhà nằm ngủ một lát, dậy nấu cơm ăn, nhất quyết không về xưởng nữa, lang thang giết thời gian tối nay vì công việc cũng không có gì. Thế nhưng cảm giác cô độc cứ trĩu nặng dần lên đầu óc mình. Mọi khi đi làm về dù chẳng phải chăm con nhưng nó cũng lẩn quẩn bên cạnh, mình có cảm giác còn là con người, được yêu thương, được giao tiếp. Con đi vắng, mình trở thành một con robot, chỉ có công việc được lập trình rồi thì cứ hoạt động, còn tâm hồn thì tê liệt.

Ngồi trong nhà, cửa đóng kín, cảm thấy khó thở, ngột ngạt quá… Đóng cửa đi xuống sân … tập thể dục… [(tongue)]

Vừa lang thang đi bộ vong quanh sân, vừa nghĩ ngợi lung tung, nước mắt trực trào ra, thế là gọi cho con bạn như một cách chống chọi lại cảm xúc. Nói với nhau được hai ba câu rồi thôi, nó làm việc nó, mình lại…thể dục

Những lúc như thế thực sự rất muốn hư hỏng.

Mình không những muốn, mà cũng thử hư hỏng rồi. Có thể chính mình cũng chẳng biết mình muốn gì cho nên vài ba mối quan hệ bạn chẳng phải bạn, tình nhân chẳng phải tình nhân nhanh chóng kết thúc. Hôm qua đi được vài vòng quanh cái sân chung cư rồi cũng chẳng buồn bước nữa, kiếm cái ghế đá ở góc khuất nhất rồi ngồi thu lu ở đấy. Ngẫm cái sự đời sao chua chát quá.

Lúc đó chỉ mong có người nào ôm mình vào lòng, im lặng để mình được dựa vào vai họ mà khóc. Thế nhưng lấy đâu ra hiệp sĩ như thế ở cái góc này, hehehe. Vậy là ngồi chán, nghĩ chán, khóc chán lại lầm lũi mò lên phòng. Giấc ngủ cũng kéo đến sau sự mệt mỏi rã rời…

Từ lâu rồi, cũng đã quen gặp nhấm nỗi buồn trong sự cô độc.

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

KHÔNG QUEN VỚI NIỀM VUI



Cái cảm giác nũng nịu tuổi thơ bé đã tan biến trong kí ức. Ngày đó, mỗi khi ốm là thời khắc hoàng kim của mình. Mọi người yêu chiều lắm, muốn gì cũng được. Tính mình hay tủi thân, ngày đó chỉ cần mẹ hỏi: Con ăn phở nhé? – là tủi thân rồi, vì được chiều quá, nên nghĩ rằng mẹ không được hỏi, mẹ phải mua về, cái này con không ăn thì mẹ mua cho cái khác, nói thế nghĩa là còn lưỡng lự chưa muốn mua sao?

Còn giờ đây cuộc sống đã đi sang bờ dốc bên kia. Sống cô độc, xa gia đình. Hôm trước ốm, cũng ít khi dám…ốm vì còn công việc, con cái,… có ốm cũng bò dậy làm việc. Miễn là đứng được thì còn làm việc được. Thế nhưng hôm đó ốm quá, cả ngày gắng gượng, đến tối thì không thể cố được nữa, nằm vật ra giường mê man, đầu sốt xình xịch. Bà giúp việc thì về quê chưa thèm lên, con gái bé quá chẳng biết gì. Nằm một lúc thật lâu, cảm giác rằng lâu thêm chút nữa sẽ chẳng còn cơ hội trở dậy nữa… thế nhưng rồi có điện thoại, hình như thần kinh mình nhạy cảm với các cuộc điện thoại, đó là thuộc tính công việc. Đầu óc như bừng tỉnh, mình lờ đờ dò tìm chiếc điện thoại, tìm ra nó thì cuộc gọi đã lỡ nhưng lạy trời, nhờ có nó mà mình không lịm luôn đi(đấy là nghĩ thế thôi)

Run lập cập, bò dậy tìm thuốc hạ sốt của con rồi uống liền 2 gói.

Nằm thêm một lát nữa, dường như thuốc bắt đầu ngấm, chân tay đỡ run rẩy. Mò ra tủ lạnh, lấy quả trứng bỏ vào nồi luộc để đánh gió. Lật đật đi tìm cái nhẫn bạc rồi cái khăn sạch, nhà chẳng có ai, tự mình đánh gió cho mình. Mồ hôi vã ra, nước mắt lã chã, vừa mệt vừa tủi thân, cảm giác như mình bị xã hội ném ra khỏi guồng quay của nó.

Nhìn con gái nằm ngủ ngon lành lại bình tĩnh trở lại. Mình còn các con mà, chúng vẫn cần đến mình chứ, sao có thể ném mình ra khỏi cuộc đời được… thế là lại thấy cần cố gắng.
Ừ! Cái xã hội này, mày muốn ném tao đi ư? Đâu có dễ thế. Tao sẽ bám lấy, giằng co với mày. Tao sẽ đổ cả một cái cọc bê tông để bám trụ ở đây, chỉ đơn giản vì tao còn hai đứa con này, chứ chẳng phải vì tao yêu quý gì mày cả.

Nghĩ sao làm vậy, mình lọ mọ đi cắm nồi cháo, lục tủ lạnh lấy ít thịt bỏ vào. Dù gì thì gì, cần phải có sức khỏe mới đóng cọc bê tông được chứ.

Đêm rồi cũng qua đi, ngày mai lại ló rạng, sức khỏe cũng thế, sẽ tốt lên bởi vì mình còn tranh đấu…

Hôm nay đón được con trai. Mình cũng chưa được gặp nó, mới là bà ngoại đón rồi mai mới đưa vào SG cho mình. Vậy mà nói chuyện với con cứ run lập cập. Hình như cảm xúc bị dồn nén quá nên lần nào cũng vậy, khi được nói chuyện với con tay chân mình cũng run, cơ thể thì lạnh toát dù mồ hôi đang vã ra. Nói chuyện mà như ốm. Có ai gặp hoàn cảnh như mình không nhỉ ? Nói chuyện với con thôi mà cũng cảm thấy đó là ân huệ của cuộc đời dành cho mình. Sau này con lớn khôn, con có đối xử với mẹ chẳng ra gì thì mẹ cũng vẫn yêu con nhiều chỉ bởi vì tình mẹ dành cho con luôn luôn là vô điều kiện.

Hình như mình lại để cảm xúc trôi lung tung rồi. Cuộc sống là vậy mà vẫn chẳng quen được, khi xúc cảm dâng trào lại nhớ đến những giây phút cô đơn tuyệt vọng rồi để cho nước mắt cứ rơi mãi, dư thừa mãi...