Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

ƯỚC

Em lại muốn hòa mình trong gió

Mộng tình thơ theo đó mà bay

Sóng say mặt nước tràn đầy

Xô cơn hạnh phúc một ngày cập yêu



Em lại muốn mỗi chiều đứng ngóng

Dáng ai về trong bóng cô liêu

Đường quê thấp thoáng trời chiều

Đôi ta cùng đón bao điều đắm say



Em lại muốn trăng vàng đáy nước

Chứng cho niềm mong ước bấy lâu

Cô đơn khắc khoải nỗi sầu

Trôi đi rũ bỏ đớn đau canh trường



Em lại muốn đôi lời thương mến

Ta từng đêm trao đến cho nhau

Dầu cho đời sống phai màu

Duyên kia mãi vẹn trước sau vuông tròn…

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

ỔN RỒI BẠN YÊU ƠI!!!

Mình nhào vào công việc, say nó hơn cả một gã si tình mỗi khi công việc khó khăn. Mình nghĩ rằng mình có sức dướn, giống như một vận động viên marathon chạy nước rút ở chặng cuối cùng, thậm chí là những bước chân cuối cùng, nếu muốn chiến thắng đối thủ, họ đều phải cố gắng đến kiệt sức, để rồi ngất xỉu ngay sau đó…

Trong sự đều đặn hàng ngày, mình cho rằng mình làm không được tốt lắm, ví như nó có vẻ nhàm chán đối với mình nên đôi lúc mình chểnh mảng. Nhưng khi công việc cần sự đầu tư về trí não, về công sức để có thể tiến lên một cấp độ mới thì không cần ai nhắc nhở, mình sẽ lao vào như con thiêu thân. Công nhân và nói chung mọi đối tượng khi làm việc với mình những lúc đó đều ngán ngẩm vì họ bị kiệt sức. Mình thường thành công trong những giai đoạn như thế bởi mình có đủ sức tích tụ và lòng say mê, hơn nữa mình có được sự chỉ bảo và định hướng của anh trai nên con đường mình đi khởi đầu của nó đã là sự đúng đắn nên kết thúc sẽ có hoa hồng trải thảm… Lần này cũng vậy, cho đến hôm nay mình có thể tương đối tự tin để bước tiếp con đường này vì mình đã đẩy được nó lên một tầm cao mới… Thị trường đình trệ, công việc khó khăn nhưng với cách thức và công nghệ này, mình vẫn bình ổn, hài lòng đôi chút vì dù lớn hay nhỏ, công ty này cũng gắn bó với mình suốt thời gian qua, mình yêu nó.

Nhiều khi ngẫm lại, ngay cái chuyện vợ chồng, mình cũng bị tính cách làm ảnh hưởng. Chính vì con người anh ta xấu xa và thay đổi không lường trước được nên lại trở thành đối tượng mà mình để tâm đến. Nói thật lòng là không còn yêu thương, không còn tôn trọng nhưng dường như cái tôi điên dại của mình cứ thúc giục mình rằng: Chẳng lẽ một kẻ như vậy mà mình không thuần phục nổi… thế là lao vào hết lần này đến lần khác, đến khi thân tàn ma dại và lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm… Có lẽ tại chẳng có người định hướng giống như trong công việc. Mà quả đúng vậy, mình rất ngu si, công việc mà anh trai kệ cho làm thì cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng bởi mình thường làm với tần suất gấp đôi ba người khác, mà lựa chọn không đúng sẽ gây hậu quả lớn. Nên bây giờ chính mình đề nghị anh can thiệp sâu hơn đến mình có thể tránh được những sai lầm không đáng có.

Giá như cuộc sống gia đình và tình cảm cũng có ai đó đủ sáng suốt để định hướng cho mình như anh trai định hướng công việc thì tốt biết bao…

Thôi kệ đi, cuộc sống mà chỉn chu hết thì lại không phải là mình…MỘT KẺ LUÔN GÂY BẤT NGỜ CHO MỌI NGƯỜI….. [(big grin)] [(love struck)]

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

RIÊNG TA

Ngày mai sắp tới với riêng ta

Chẳng ước gì đâu thấy nhạt nhòa

Cô đơn khắc khoải trong nhung nhớ

Dõi mắt về xa … bóng quê nhà



Thêm một niên nữa lại trôi qua

Có khác gì đâu chẳng rượu trà

Không hoa không phấn hương không thoảng

Góc tối trông về … kỉ niệm xa



Thêm mỗi xuân đi tuổi mỗi già

Có sợ gì đâu tháng ngày qua

Vết nhăn khóe mắt thành tô điểm

Má thắm phai mờ ... hóa kiêu sa

CHIỀU BUỒN

Mình đã có nhiều buổi chiều như hôm nay, buồn bã, mệt mỏi và chán chường…

Càng ngày càng cảm thấy cô độc trong cuộc đời này…

Đúng là trời không lấy của ai tất cả, nhưng những gì mình phải gồng lên mới giữ nổi này, sao nó mong manh và ít ỏi thế…

Dầu sao cũng vẫn cảm ơn đời, cho ta được sinh ra trong một gia đình như thế, những người ruột thịt thân thương và gắn kết, đơn giản lắm nhưng không phải ai cũng có được…

Mình có rất nhiều bạn, cả thân cả sơ, nhưng những lúc như thế này, ngoài người thân trong nhà, mình chẳng biết và cũng chẳng thể tìm ra người nào thích hợp để dốc bầu tâm sự…Mà với gia đình, mình đã quen gồng mình lên để mọi người bớt lo lắng, vì thế cũng chỉ dám gọi cho anh nói chuyện vu vơ, gọi cho mẹ để trêu đùa vài câu. Mẹ sẽ chẳng thể biết đầu óc con đang muốn nổ tung ra. Mẹ cười rất sảng khoái khi con nói những điều đúng như tâm ý của mẹ. Bao giờ cũng vậy, con luôn biết cách làm hài lòng mẹ…

Vậy mà con lại chẳng tìm được một người có thể vỗ về con những lúc cùng đường lạc lối, chẳng thể có bờ vai để dựa, chẳng có cây tùng cây bách nào che chở con những lúc giông bão cuộc đời…

Chiều nay con buồn, giờ cũng vậy và chắc nỗi buồn này sẽ còn kéo dài vì nó chưa có hướng giải thoát…

Đôi khi con muốn khóc bởi phụ nữ có vẻ như có quyền được khóc. Nhưng hình như con đã bị tước quyền ấy lâu rồi, nên mỗi lần khóc con lại phải trốn chui trốn lủi vào một xó xỉnh nào đó, khóc vội vã rồi lại phải xóa nhòa dấu vết ấy đi…không khác gì một kẻ vụng trộm.

Con cũng không biết nên vui hay buồn cho số phận của mình nữa. Sinh ra là may mắn hay bất hạnh?

Chỉ biết rằng đã tồn tại trên cõi đời này thì phải tự chịu trách nhiệm về sự hiện hữu của bản thân mình…

Giờ đây, con còn phải gánh vác trách nhiệm chăm lo đời sống của mấy chục con người, chịu trách nhiệm về mớ tài sản anh đã giao cho, con chẳng có quyền bạc nhược. Con phải lo cho tương lai của nhiều người dù rằng họ và con chẳng có cái hợp đồng tương lai nào. Bất kì hành động nào của con cũng mang tính vô trách nhiệm nếu như nó không phục vụ lợi ích chung của mọi người.

Con mệt, con quá sức dù rằng đối với người khác, công việc này chẳng có gì ghê gớm cả

Con đã vứt bỏ được sự ích kỉ cá nhân, vứt bỏ được ham muốn hư vinh, nhưng có vứt bỏ được tình yêu người với người, có vứt bỏ lòng say mê mà con đã dành cho công việc này không?

Con buồn quá….

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

NGỰA BẤT KHAM



Chị nói rằng đàn bà tuổi Ngọ vất vả nhưng … vinh hiển, em chợt nhớ em cũng là một chú ngựa…một chú ngựa bất kham…

Em có thể dịu dàng, rất dịu dàng trong vòng tay của kẻ thuần ngựa tài năng nhưng cũng lại lồng lên man dại khi rơi vào tay một kẻ khiển mã bạc nhược…

Em thà bị một ông chồng tài năng và tốt bụng từ bỏ, còn hơn bị một kẻ tiểu nhân chà đạp…nên em căm ghét thói đời, uất hận con người…

Em khinh bỉ chính em cho sự ngu dại của một con ngựa khi để cho kẻ khiển mã kém tài ấy đóng móng, bọc yên, quất roi vào mông mà …lặng thinh…

Sau bao câm lặng rồi cũng phải ra đi bởi bếp nhỏ không giữ được lửa lớn, em sống thênh thang rộng mở, em làm mọi điều em muốn, say mê những gì em từng say mê, lao vào công việc như em vẫn khát khao…Đây mới là cuộc sống của em, cuộc sống tự do, với đồng cỏ xanh, với thảo nguyên bao la…

Dù rằng hàng ngày, núp sau những bụi cây là những con hổ vằn, những con sư tử, em sẽ liều mình xông vào hay co giò bỏ chạy, …, nhưng dù sao đó cũng vẫn là không gian của em, nó thuộc về em và em yêu thương nó…

Xem rất nhiều phim về Ngựa, cảm nhận của em là chúng rất tình cảm, dịu dàng, chung thủy với kẻ yêu thương chúng chân thành…Hôm trước em đã khóc khi xem bộ phim có một chú ngựa chạy không ngừng nghỉ đến khi kiệt sức để cứu bạn mình khỏi bị dòng lũ cuốn trôi, sau khi kéo được bạn lên bờ thì nó ngã gục… chú ngựa được cứu khi hồi tỉnh đã chảy từ khóe mắt hai dòng lệ và nằm lì đó chờ chết cùng bạn… May thay, ông chủ cũ biết được đã đi tìm và cứu sống cả hai…Nước mắt của em hôm đó dường như là khóc cho cả chính bản thân mình, bởi nếu không có ông chủ cũ, hai con ngựa sẽ chết… và em, nếu không có gia đình, có mẹ có anh chị và hai đứa con, có lẽ, em cũng chẳng còn ngồi đây viết những dòng này…

Em thường hy sinh cho người khác âm thầm, thậm chí họ không biết rằng em hy sinh… Chính vì thế, khi họ làm một điều gì đó họ cho rằng rất đỗi bình thường thì em lại cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm bởi em đã tôn trọng họ quá nhiều…

Những lúc như thế, em trở nên nguy hiểm, thành một chú ngựa bất kham, lồng lên, nói và làm những việc chính em không hiểu được, rồi sau đó ra đi và lại…câm lặng…

Em không làm hài lòng được mọi người vì em luôn mang đến cho họ sự bất ngờ, một kẻ dịu dàng không thể trở nên ngổ ngáo, một kẻ nhu mì chẳng thể đập phá… còn với em, mọi điều đều có thể xảy ra…

Em chỉ là sự phản ánh trung thực của một chú ngựa bất kham…

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

PHÂN VÂN

Má phấn môi hường nửa chừng xuân
Người đi kẻ ở ... nợ đồng lần
Mắt biếc mày ngài son chẳng thắm
Mơ mơ thực thực hỏi thế nhân

Ngày qua ngày lại mãi phân vân
Vạn lối đường trần chẳng tình quân
Thân gái dặm trường đơn lẻ bóng
Miệng lưỡi thị phi nẻo xa gần

Quyết chí bao lần muốn dừng chân
Một ngõ hoang hơn cả vạn lần
Lang thang phiêu bạt sương dăng tóc
Muốn cố mà sao ... mãi phân vân.....

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

TRI KỈ

Hôm qua "Buồn" đến tìm tôi
Rủ rỉ tâm sự nên ngồi tới khuya
Chuyện thì hết nọ còn kia
Hai đứa mải miết chẳng chia tay đành
Thời gian thoắt cái thật nhanh
Canh năm cập đến mái gianh hiên nhà
"Buồn" hẹn đến tối lại qua
Giờ còn bận việc tạm xa nhau rồi...

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

SẦU MỘT ĐÊM

Bài-này-đăng-lâu-rồi(22/10/2011)-nhưng-hôm-nay-buồn-quá,nhiều-cảm-xúc-dồn-nén-mà-không-viết-được-ra,bức-xúc-tìm-entry-cũ-đọc-cho-vơi-bớt-tâm-trạng...

Tôi biết mà, có một ngày vui vẻ, đêm nay là một đêm trống vắng mênh mông....

Tôi rót nỗi buồn cho đầy ly cô quạnh.Uống một hơi dài cho quên hết sầu cay.Nào đâu có thể?....

Gió vẫn thổi lào xào bên khung cửa nhỏ.Tôi thẫn thờ ngắm mấy nhành lan trơ trụi. Những túm rễ tua tủa chen chúc tạo ra nhiều hình thù kì dị. Có hình thù nào của nỗi nhớ đây không?.....

Ánh trăng mờ ảo, tiếng dế đâu xa. Màn đêm cô tịch như ôm lấy thân hình nhỏ bé của tôi.Co mình lại trong cái se lạnh run rẩy của cõi lòng, giọt nước mắt rơi tõm vào thinh không. Giá như chiều không tối, giá như ngày không đêm, giá như nước mắt thôi đừng mặn. Có được chăng?...

Đêm đã khuya lắm rồi, những đốm sáng rạn dần màn đen của chiếc chảo khổng lồ úp lên mặt đất.Chỉ vài tiếng nữa thôi, mặt trời sẽ ló rạng, xua đi cái u tối, cái lạnh lẽo của đêm đen. Ánh bình minh chiếu xuống muôn nơi cuốn theo những giọt sầu chưa kịp tan vào vô vọng. Tôi giật mình lo sợ đón ngày sang. Có ai nhận ra không?....

Căn phòng trống, then cài, cửa đóng chặt.Mà sao vẫn hoang mang?....

Trái tim nhỏ vô tình tham lam quá.Tôi giằng co níu giữ cả hồn ai.Ngăn nào cho ta, ngăn trả cho người? Cứ lầm lũi bước qua ngày tan vỡ. Phiêu bạt một đời tay nải mang theo, ngàn cân sầu ai vác nổi đâu?....

Giá trời không cao, giá đất không rộng, giá căn phòng này không trống, giá chiếc giường kia không lớn.Giá đêm nay là đêm khác mọi ngày. Ta đã không say....

Nhắm mắt lại cuộn mình trong vỏ kén.Tôi chìm dần trong giấc mộng miên man.Ở nơi nào tôi chưa từng đặt chân tới, có miền đất thần tiên trong chuyện cổ tích. Ở đó có cây bốn lá thần kì đem đến hạnh phúc và may mắn. Tôi cố nhoài mình cho kịp bà tiên, xin một hạt về trồng trong chậu nhỏ. Ngỡ ngày mai ánh sáng và hơi nước sẽ giúp cây mọc lên trao cho tôi điều ước đó. Nào ngờ chỉ là cổ tích thôi.....

Đêm đã khuya, khuya lắm rồi. Ảo ảnh nào rồi cũng qua đi. Còn lại tôi với thực tại cô đơn. Cơn buồn ngủ kéo tới. Cảm ơn mày cho tao cơ hội, sống vô ích qua hết đêm nay......

Kẻ bạc nhược là ta......

Buồn ơi........

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

TA BẬN

Khi tâm trạng quá rối bời ta thường cần một khoảng lặng, cần sự cách ly để có thời gian suy ngẫm, có thời gian để bình thản trở lại, để không ai có thể hiểu hết hay cảm nhận rõ ràng về những bơ vơ trong ta. Mọi người sẽ ngơ ngác, có người kiểm điểm lại bản thân xem có làm điều gì có lỗi để ta buồn, có người thì trách móc ta ham tranh đua với đời bỏ quên ngày tháng. Chỉ có ta tự hiểu, nếu không có những ngày trầm lặng, ta sẽ không đủ sức vượt qua bão tố phía trước.

Thương ta nhất, chính là ta. Ta cào quật với cuộc đời để tranh giành chút tình âu yếm, của lòng vị tha, của chút hơi ấm con người.

Ghét ta nhất, cũng là ta. Ta hận ta tự chuốc khổ vào thân, hận ta không thoát khỏi phù phiếm.

Giận ta nhất, lại chính ta. Ta không thể đem yêu thương trải ra mọi ngõ ngách cuộc đời, gom cả lại cũng chẳng vừa cho hai chữ gia đình.

Ta cần gì trong cuộc đời này?

- Tiền ư? Thật nực cười, tiền là mớ giấy lộn mà đôi khi ta ném đi cả đống do những sai lầm của cảm xúc yêu thương và vơ về những cay đắng gian truân. Đã dám vứt bỏ, chắc không cần đâu nhỉ?

- Tình ư? Thế nào là tình, mẹ con hay anh em, hay vợ chồng? Giờ ta có gì trong mớ quan hệ chằng chịt ấy? Chính ta đôi khi nhìn chúng cũng như nhìn vào ảo ảnh.

- Danh dự ư? Người ta nói, DANH DỰ đã mất một lần là không bao giờ lấy lại được. Mà danh dự của ta đã bị chà đạp không chỉ một lần. Vậy thì quan tâm chi nữa nhỉ? Có còn đâu để mà gìn giữ.

Cho tới hôm nay, khi chưa đi được một nửa cuộc đời, ta đã thấy ta chẳng cần gì cả. Ta có thể sống cô độc một mình, sống trong nghèo đói, sống trong bi thương...

Vậy mà ta lại không phó mặc cho đời đưa đẩy là sao?

Bởi, gia đình ta cần.

Bởi, các con ta cần.

Bởi, bạn bè ta cần.

Ta hỏi họ, ta nhìn họ, ta lắng nghe họ, ta sẽ cảm nhận được họ cần gì. Ta sẽ lao đi kiếm tìm những thứ họ cần đem về dâng cho họ.

Đôi khi tìm đúng, họ cảm ơn.

Thi thoảng tìm sai, họ trách móc.

Với ta thì điều đó cũng không sao, nó là thói quen, là nhịp sống của ta mấy chục năm nay rồi, ta theo ý họ, đôi khi chợt nhớ ra chính kiến của ta lại làm họ ngỡ ngàng không hiểu. Họ thắc mắc ta lôi những ý tưởng đó ở đâu ra vậy?

Ừ nhỉ, sao ta lại lôi ra trong khi chỉ cần một ánh nhìn buồn bã của họ đã làm những ý nghĩ ấy tan biến vào hư vô.

Thôi thì, ta là của chung, là tôi mà cũng là chúng ta. Ta thuộc về ta mà ta lại được sinh ra từ mẹ ta. Vậy trước khi thuộc về ta, ta đã thuộc về cha mẹ ta. Trước khi biết nhận thức về ta, ta đã được anh chị ta uốn nắn. Sau này khi đã nhận thức rất rõ về ta, ta lại thuộc về các con ta. Như thế, ta chỉ là cái gạch nối của thế hệ trước đến thế hệ sau, giữa người này với người kia trong gia đình thân yêu mà thôi. Điều quan trọng nhất của gạch nối là phải đủ dài để hai thế hệ trước và sau kịp thông hiểu nhau, đủ rộng để họ bước qua nắm tay nhau trên đường đời, đủ tròn trịa để họ bước lên mà không trầy xước đôi chân trần.

Nên, với từng ấy nhiệm vụ thì bảo sao ta không vất vả, không va vấp, không sai lầm.

Chạy đua với thời gian cho kịp xong nhiệm vụ trước khi chạm ngõ thiên đàng (mà cũng có thể là địa ngục)

Vậy nên, bạn đừng trách ta bận.

Ta thuộc về thế giới không có niềm vui, dù nụ cười luôn nở trên môi.

(Bài này viết ngày 25/11/2011, đến hôm nay lại thấy nguyên cảm giác ấy) [(sad)]