Hôm nay gặp chị, một người phụ nữ được sinh ra trong dòng dõi gia thế, có học thức, có nhan sắc, giờ lại có cả … tiền nữa. Cứ ngỡ một người có ăn có học, có nền giáo dục chính thống, có tố chất của người phụ nữ thu vén gia đình như thế thì hạnh phúc cũng là điều hoàn toàn xứng đáng. Vậy mà chị không có cái may mắn ấy. Giờ chị nuôi hai con gái, kinh tế thì không có gì phàn nàn, con cái giỏi giang. Con gái lớn học lớp 10, đi Mỹ du học được 2 năm rồi. Nhà chỉ còn chị và bé út. Hôm trước chị vừa bị tăng xông, huyết áp lên 180 dù tuổi chưa cao, nhà chẳng có ai nên hàng xóm phải đưa vào viện cấp cứu khi thấy chị ngất. Nằm viện 1 tuần thì trốn về vì còn gia đình, con cái, công việc… Mình đi cùng em chị từ ngoài bắc vào thăm và khuyên chị về sống gần cha mẹ ở ngoài ấy. Nhìn chị buồn, cái buồn phảng phất ngay cả trong nụ cười. Đúng là chua xót thật, gần già đời người rồi, nay lại chẳng tự tin để sống cho chính mình, phải về gần gia đình, có cha mẹ, có các em cận kề thì mọi người mới yên tâm…
Mình khéo cả nghĩ, chắc bởi chị ấy trùng tên với mình nên khi về cứ nghĩ vẩn vơ mãi…
Nhớ đến lời cậu bạn bảo: Người nào nhìn đã thấy khổ rồi thì nhiều tiền cũng không sướng được đâu. Còn H nhìn đã thấy an nhàn rồi thì tiền có hay không cũng không quan trọng đâu. Kiểu gì rồi bạn cũng sung sướng.
Mình tin lời bạn lắm chứ, còn mong thế nữa là đằng khác, nhưng giờ trên 30 rồi mà vẫn chả thấy cái giờ phút nào được sung sướng. Nhìn tương lai còn u tối mờ mịt, chẳng có lẽ nào có thể an nhàn được.
Ai cũng bảo, nghe mình cười là thấy sảng khoái, lúc nào cũng cười hết cỡ. Có lần mình đã ví mình như cái đèn có chao, cứ hắt ánh sang về phía người khác, còn u sầu tăm tối thì giữ cho riêng mình. Hôm nay lại vẫn nghĩ thế…
Tối nay đang ngồi ăn cơm cùng mấy anh chị ấy, con gái mình lại thì thầm vào tai mẹ rằng: Mẹ ơi, mẹ có hai cái lúm đồng tiền. Mình quay sang lừ mắt nó rồi một lát nói thầm vào tai nó rằng: Con đừng nói những chuyện linh tinh ấy ở đây.
Khổ thân nó, lúc nào cũng ao ước có được lúm đồng tiền như mẹ. Còn mẹ nó thì lại chẳng cảm xúc gì về chúng. Nó làm cho điệu cười của mẹ thêm ấn tượng đấy, nhưng mẹ không cảm ơn nó đâu, vì điều mẹ cần lại lớn hơn nụ cười mà chẳng cái gì trên khuôn mặt mẹ có thể đem tới.
Cho nên hàng ngày, mẹ phải phấn đấu hết mình, mẹ chỉ tin vào sự nỗ lực của chính con người mình có thể đem tới cho bản thân một hạnh phúc nào đó dù nó không được tròn đầy. Hạnh phúc đó có thể rất đơn giản là còn có đủ sức khỏe để mỉm cười khi các con thành đạt…
Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012
Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012
TÌNH VÀ TIỀN
Hôm nay con gái kiến nghị rằng: Mẹ phải viết cho con mấy bài thơ nữa đi, để con đọc không các bài cũ con thuộc hết rồi.
Con bé làm như thơ là mớ rau ngoài chợ, hết rồi thì chạy ào ra mua là có ấy. Mẹ nó cười méo mó mà chẳng biết giải thích sao, nó không muốn biết lí do, chỉ biết rằng mẹ nó hiển nhiên phải làm được điều đó.
Cảm xúc trôi tuột đi đâu, lên blog chỉ than thở là nhiều thôi,giấy kín giấy, blog quá tải blog, còn viết cho con thì phải hồn nhiên trong sáng, mấy cái đó lại không cánh mà bay…
8h tối mới mò về đến nhà còn bâng khuâng vì…sớm. Công việc bù đầu, quần áo nhếch nhác, ống thấp ống cao, mở cửa ra không dám ôm con vì sợ bẩn vào người nó. Ôi cái sự nghiệp kiếm tiền nó mới nhiều ma lực làm sao???
Bây giờ có ai đó gọi điện bảo đặt hàng thì nửa đêm cũng cho là còn sớm, ấy mà viết cho con có dăm câu thơ ngắn ngủn thì lại thoái thác rằng muộn quá phải đi ngủ, mai mẹ viết cho. Bên tình bên tiền bên nào nặng hơn???
Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012
THU ĐÔNG XUÂN HẠ
Em ngượng ngập khép đôi tà áo mỏng
Gió dịu dàng đong đếm những đường cong
Như mùa thu cơn gió thoảng cốm Vòng
Đem e ấp gửi trong lòng Hà Nội
Có một ngày em trở nên dữ dội
Sóng đục ngầu cát cuốn lối chiều đông
Trơ trọi đất anh bãi nổi sông Hồng
Cho ngơ ngác vỡ tan lồng ngực ấy
Rồi sớm mai đôi má em hây hẩy
Cơn mưa phùn rây rắc những hoài mong
Đưa mùa xuân lay động những cánh hồng
Hoa đào nở giục lòng anh khao khát
Giữa trưa hè em cất lên tiếng hát
Như võng ru êm cơn gió mát lành
Như chim muông tung cánh giữa trời xanh
Cho thiên thu về giữa giấc mộng anh
Gió dịu dàng đong đếm những đường cong
Như mùa thu cơn gió thoảng cốm Vòng
Đem e ấp gửi trong lòng Hà Nội
Có một ngày em trở nên dữ dội
Sóng đục ngầu cát cuốn lối chiều đông
Trơ trọi đất anh bãi nổi sông Hồng
Cho ngơ ngác vỡ tan lồng ngực ấy
Rồi sớm mai đôi má em hây hẩy
Cơn mưa phùn rây rắc những hoài mong
Đưa mùa xuân lay động những cánh hồng
Hoa đào nở giục lòng anh khao khát
Giữa trưa hè em cất lên tiếng hát
Như võng ru êm cơn gió mát lành
Như chim muông tung cánh giữa trời xanh
Cho thiên thu về giữa giấc mộng anh
Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012
LỐI MÙ
Nỗi buồn tôi thả vào tim
Lang thang trong đó kiếm tìm niềm vui
Lối ra thì tối đen thui
Đường vào thác đổ muốn lùi chẳng xong
Quẫn trí tìm ngách đi vòng
Mượn tim kẻ khác để mong thấy đèn
Đâu ngờ nơi ấy bon chen
Ngựa xe xen lẫn rối ren cuộc đời
Nhọc lòng muốn bỏ cuộc chơi
Thiên hạ thấy thế buông lời thị phi
Ngẫm đi cũng chẳng được gì
Thôi đành ở lại so bì thiệt hơn
Nhưng mà phận số cô đơn
Cho nên cam chịu tủi hờn mặc thân...
Lang thang trong đó kiếm tìm niềm vui
Lối ra thì tối đen thui
Đường vào thác đổ muốn lùi chẳng xong
Quẫn trí tìm ngách đi vòng
Mượn tim kẻ khác để mong thấy đèn
Đâu ngờ nơi ấy bon chen
Ngựa xe xen lẫn rối ren cuộc đời
Nhọc lòng muốn bỏ cuộc chơi
Thiên hạ thấy thế buông lời thị phi
Ngẫm đi cũng chẳng được gì
Thôi đành ở lại so bì thiệt hơn
Nhưng mà phận số cô đơn
Cho nên cam chịu tủi hờn mặc thân...
Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012
CÔ LIÊU
Nó bỏ một đồng
Mua đống đàn ông
Đêm về ôm gối nằm không
Chăn đơn khắc khoải nhớ mong canh dài
Ngẫm đến ngày mai
Nó lại thấy ngại
Có ai san sẻ tương lai
Mơ cùng khung cảnh lâu đài tình yêu
Thôi chẳng nghĩ nhiều
Những điều hư ảo
Con tim dù có lao xao
Những cơn sóng nhỏ xô vào cô đơn…
Mua đống đàn ông
Đêm về ôm gối nằm không
Chăn đơn khắc khoải nhớ mong canh dài
Ngẫm đến ngày mai
Nó lại thấy ngại
Có ai san sẻ tương lai
Mơ cùng khung cảnh lâu đài tình yêu
Thôi chẳng nghĩ nhiều
Những điều hư ảo
Con tim dù có lao xao
Những cơn sóng nhỏ xô vào cô đơn…
Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012
VÔ CẢM
Cảm tình giá thật là cao
Trả bao nhiêu cũng chỉ vào góc con
Tuổi xuân thì cứ hao mòn
Người mua lại ít nét son phai tàn
Mặc dầu tình cảm chứa chan
Muốn trao ai đó ngút ngàn thương yêu
Nhưng rồi nắng sớm mưa chiều
Hư hao đi cả ít nhiều nhớ mong
Đò chờ rồi cũng sang sông
Đò ngang không ghé trong lòng nhẹ tênh
Sóng xô thuyền vẫn bồng bềnh
Gặp con nước cả ghập ghềnh có sao ?
Chắc vì đời sống lao đao
Tự thân vô cảm lúc nào không hay....
Trả bao nhiêu cũng chỉ vào góc con
Tuổi xuân thì cứ hao mòn
Người mua lại ít nét son phai tàn
Mặc dầu tình cảm chứa chan
Muốn trao ai đó ngút ngàn thương yêu
Nhưng rồi nắng sớm mưa chiều
Hư hao đi cả ít nhiều nhớ mong
Đò chờ rồi cũng sang sông
Đò ngang không ghé trong lòng nhẹ tênh
Sóng xô thuyền vẫn bồng bềnh
Gặp con nước cả ghập ghềnh có sao ?
Chắc vì đời sống lao đao
Tự thân vô cảm lúc nào không hay....
Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012
HỒI XUÂN
Đá rơi trên phím tơ lòng
Chuông ngân thánh thót hồn không lối về
Một chiều lạc bước đê mê
Tâm tư trỗi dậy muốn thề cùng xuân
Cuộc đời là kiếp đồng lần
Có may có rủi có phần thảnh thơi
Đến giờ tuổi đã chơi vơi
Già thì chưa quá trẻ thời đã xa
Thế mà ngàn lối bôn ba
Tránh qua tránh lại hại ta thế này
Bây giờ dở tỉnh dở say
Âm u tăm tối những ngày…đang yêu
Thật là tức cảnh xế chiều
Yêu đương say đắm lụy nhiều bi ai…
(Bài này là tức cảnh sinh tình thôi..hi..hi..Hình như tuổi già yêu mãnh liệt hơn tuổi trẻ [(big grin)] )
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)