Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

BÀI CA TIỀN ƠI

Thể theo niềm đam mê của mình với tiền thì biết, con người mình chả thể là loại thiếu cảm xúc. Ấy thế mà vẫn có người nói rằng mình là loại … vô cảm. Nhưng mà cần gì thanh minh.

Thể nào cũng có người nghĩ mình là cái loại hám lợi nhưng nói thật nhé, có ai trên đời này mà không cần tiền?

Ngay cả thầy chùa, là sư rồi, đi tu rồi, tuyệt giao với hỉ nộ ái ố, tham sân si rồi, vậy mà vẫn cần tiền đấy. Bạn không tin thì cứ hỏi các nhà sư đi, xem thầy có cần tiền không?

Thầy muốn từ thiện cũng phải có tiền, muốn chỉnh trang lại chùa chiền cũng phải có tiền. Cho nên nói gì thì nói, ngay đến thầy chùa còn nghĩ đến tiền thì mình có nghĩ về nó hơi thái quá một chút cũng là việc … tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.

Từ khi bắt đầu biết tiêu tiền, đến khi kiếm ra tiền cho tới nay thời gian có lẽ không quá ngắn, nhưng công bằng mà nói, mình chưa bao giờ giữ được một niềm đam mê nào lâu bền đến thế. Cách đây 20 năm hỏi mình có yêu tiền không, câu trả lời là có.

Bây giờ khi hỏi mình có yêu tiền không? Câu trả lời vẫn là: có.

Thực ra phải nói rõ thế này, cái việc yêu tiền không phải là ngồi ôm một đống tiền rồi xuýt xoa hay rón rén cầm đi mua sắm cái nọ cái kia. Mình là loại tiêu tiền phá giời không văn tự nhưng thực tình chưa bao giờ ngồi mân mê tờ tiền và thấy rằng nó đẹp.

Mình yêu tiền bởi cái quá trình làm ra nó cuốn hút mình kinh khủng.

Đêm quên ăn ngày quên ngủ chỉ vì khao khát ủ mưu tính kế kiếm tiền.

Mình còn rút được một bí quyết thế này:

- Muốn nhan sắc mau tàn tạ thì tiêu tiền nhiều vào

- Muốn trẻ lâu và quyến rũ hãy kiếm thật nhiều tiền

Khi bạn làm ra tiền, bạn có một vẻ mặt tự tin, một tâm hồn thư thái, một trạng thái tâm lý cởi mở nên khả năng lão hóa của bạn bị kéo về mốc số 0(Tất nhiên nói đến kiếm tiền ở đây là kiếm tiền chân chính nhé) Mình kiểm chứng từ chính bản thân mà ra, khi công việc của mình tốt, tiền bạc kiếm ra ầm ầm thì chính mình còn thấy không những mình không già đi mà thậm trí còn trẻ ra ấy chứ.

Dạo nào mình kiếm tiền đang tốt, ra đường ai cũng đoán mình trẻ hơn đến 5,7 tuổi. Còn như mấy hôm rồi, căng thẳng kinh khủng, chính mình còn chả dám nhìn cái thằng mình trong gương, huống hồ thiên hạ.

Nhưng tính mình thế, thẳng như ruột ngựa, hôm gặp người quen, đúng vào mấy cái ngày mặt mình giống hệt đưa đám, họ ấp a ấp úng vì chê thì sợ mình buồn, khen thì sai sự thật quá. Mình bảo luôn:

- Thôi chẳng phải phân tích về dung nhan của em đâu, em biết rồi

Hihi, ông bạn buồn cười quá, phì cười ra rồi lảng sang chuyện khác.

Mà nói đến tiền thì lại nhớ đến tình. Mình là loại yếu đuối, quen dựa dẫm từ nhỏ đến lớn. Lúc nào cũng cần có ai đó quan tâm nâng niu nhưng bây giờ khi sống đơn thân thế này lại không có bồ. Ai cũng soi mói thắc mắc.

Thực ra thì không phải không cần, nói cho đúng là nhiều lúc còn khao khát có ai đó quan tâm, dù chỉ là một tin nhắn động viên thôi, rằng: Em có mệt không?

Ấy thế nhưng con người mình chuối không thể tả được. Mình không thể úp mở che giấu. Khi thích ai hay yêu ai có giấu kín cũng chả được vài bữa vì mình không có thói quen đó. Thế nhưng đàn ông thích mình thì có đến 2/3 là có vợ con rồi. Họ phải trốn chui trốn lủi, che giấu. Mình có lúc cũng thích một ai đó trong đám bọn họ, nhưng rồi nhắn tin cũng phải chọn giờ, gọi điện cũng phải đặt lịch thế là mình cho họ out. Lâu dần đâm ra phát ngán cánh đàn ông. Mình tìm cách thoái thác những mối tình kiểu binladen đánh bom khủng bố ấy.

Mà bỏ tình thì phải lao vào tiền, nếu không thì cảm xúc của mình đổ đi đâu được. Thế nên yêu tiền, lao đi kiếm tiền, hihi

Mà tiền thì cũng phải chọn cách kiếm tiền công khai, không phải đánh võng úp mở gì. Cho nên nhiều lúc cũng đập đầu vào tường như mấy hôm rồi.

May mà phúc lớn mạng lớn nên chưa sao…

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

TRỨNG GÀ TRỨNG VỊT

Tối qua ba mẹ con ngồi chơi, hai đứa đòi mẹ đặt câu đố mẹo. Sau khi đố một số bài toán vui, mình chuyển qua trêu chúng nó. Mình đố nó rằng:

- Mẹ có 10 quả trứng gà đang ấp. Trong nhà có một con mèo, buổi tối thường có một con chuột. Hôm ấy 9 quả trứng nở thành 9 con gà. Hỏi sáng hôm sau mẹ có mấy con gà.

Con trai bảo:

- Thì 9 con chứ mấy.

- À không! Hôm sau thành 10 con vì 1 con tối đó nở nốt.

Con gái bảo:

- Chỉ có một con thôi.

Mẹ khoái chí khen:

- Chính xác.

Con trai bảo:

- Sao lại một con. Vô lý, mẹ giải thích đi?

- Thì có 9 con nở, nó sẽ tao tác theo mẹ nó, và đêm ấy nó bị chuột vồ sạch. Mèo ta sau khi đi đuổi chuột không thành, lo quả trứng còn lại bị chuột xơi nốt nên về nằm trông trứng. Sáng hôm sau quả trứng ấy nở nốt nên còn lại 1 con gà.

Biết là vô lý nhưng con trai đành chịu, hihi.

Thi thoảng mẹ cũng bắt nạt nó một tí chứ.

Con gái thích quá nhảy cẫng lên vì đã đoán trúng được một câu.Mẹ … thừa thắng xông lên, tiếp tục ra câu đối:

- Hiện nay mẹ có hai đứa con, một trai một gái. Hỏi 5 năm nữa mẹ có mấy trai mấy gái.

Con gái đang hưng phấn xông ra nói ngay:

- Chờ 5 năm nữa mới biết được.

Đúng là …hậu sinh khả úy. Con trai chưa kịp phản kháng gì nên hậm hực:

- Thì vẫn chỉ hai đứa con này chứ làm gì có đứa nào nữa mà phải chờ?

Mình là loại mẹ đùa dai nhất trong các loại mẹ. Mình cười rũ rồi nói:

- Hehe, thế nhỡ ra mẹ sinh thêm em bé thì sao? Vậy em L bảo phải chờ 5 năm nữa mới đếm chính xác được là đúng con gì.

Con trai bực quá bảo:

- Không có sinh xiếc gì hết. Con không chịu, con không trông nó đâu.

- Haha, có ai bắt con trông đâu. Em L nó đang tự nguyện trông đây này.

Con gái thì đang sướng vì trả lời đúng nên gật đầu lia lịa.

Cũng định đùa thêm nhưng thấy con trai mặt xị xuống liền từ bỏ ý định. Đứng dậy rủ chúng ra đá bóng.

Một lát cả 2 cũng quên luôn câu chuyện ấy. Còn mẹ thì cũng chưa có kế hoạch gì cả. Nên hai chú nhóc cứ yên tâm đi, kekeke

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

HÓNG GIÓ

Trời cứ thao thức gió

Ta cứ nồng nàn đêm

Buồn ngồi lại ngoài thềm

Đau cô đơn trước ngõ

Những kí ức nho nhỏ
Giẫm nát một nhành hoa

Niềm hạnh phúc vỡ òa

Tan nhanh như bọt sóng

Ta trở nên lóng ngóng

Chẳng phác nổi nét đời

Lòng chỉ thấy chơi vơi

Buồn đau chen chật lối

Cây bút chì vẽ vội

Những nét ngả nét nghiêng

Nét thanh là muộn phiền

Nét đậm khắc niềm đau

Bao kí ức về nhau

Giờ đem ra hóng gió…
.

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

BIA HAY RƯỢU

Hết rượu rồi uống bia thôi nhé

Đêm ơi đêm ta kể mi nghe

Nguồn cơn cớ sự rượu chè

Chỉ làm môi mắt nhạt nhòe nỗi đau



Nhớ hôm trước phần nhau ly rượu

Đã cất rồi chẳng chịu cất luôn

Thấy sao trong dạ buồn buồn

Mang ra cạn nốt nguồn cơn tỏ bày



Rượu uống vào chẳng say cứ tỉnh

Càng thấy mình bình tĩnh biết bao

Giấu đi cảm xúc nghẹn ngào

Cầm tay Đêm bảo ta nào người dưng?



Ừ Đêm ạ, ta từng quen biết

Cho nên đừng phân biệt thân sơ

Quen nhau từ trước đến giờ

Tình thâm hơn cả Ngu cơ với chồng



Vì nghĩa lớn lập công không tiếc

Khi sa cơ chẳng việc gì nan

Quyên sinh cũng chẳng nghĩ bàn

Ân tình đến thế cả ngàn đời khen



Thời bây giờ bon chen nhiều lối

Ta với mày chẳng tối nào xa

Cũng thân như thể một nhà

Rượu kia có hết ta qua bia liền



Cho nên nhé đừng phiền đêm nhé

Rượu hay bia cũng để vui thôi

Ân tình sâu nặng thế rồi

Hai ta như thể cặp đôi bài trùng

BUÔNG

Những ngày này thật là kinh khủng. Mình trải qua đủ thứ cung bậc của cuộc sống, ấy thế nhưng lần nào cũng vẫn để lại những xúc cảm đến nghẹt thở. Lần này mình dường như không muốn thở nữa, cuộc sống như chậm lại, ngột ngạt.

Chính mình là người đề nghị, chính mình nhiều lần đã khóc nghẹn ngào mỗi khi có sự cố xảy ra, khi công nhân tai nạn, khi máy móc hỏng hóc và khi ấy mình thầm ước sao thoát khỏi cái công việc này, thứ công việc mà áp lực dồn lên đầu lên cổ.

Nhưng giờ đây mình lại không chịu nổi. Cảm giác như phải dứt ruột bỏ con mình cho kẻ khác nuôi ấy. Cảm thấy như mình bị ném ra ngoài lề xã hội, thấy muốn phát điên lên vì mớ lộn xộn cảm xúc, lộn xộn tư duy và bộn bề công việc.

Đọc ở một blog nào đó về từ buông, mình nghĩ sự việc gì có sinh ắt có diệt, mình biết điểm dừng để mà buông nó ra thì sẽ tránh được nhiều điều khác. Thế nhưng thực tình mà nói, con người vốn ích kỉ mà, buông tay hoàn toàn chẳng dễ dàng gì.

Ngay cái việc kiếm một người để có thể tựa đầu vào vai người ấy khi mệt mỏi mình cũng khất lần vì áp lực công việc quá nhiều, chẳng có thời gian nghĩ đến ai, chẳng có đủ yêu thương để dành cho ai. Và vì thế chẳng dám tựa vào ai vì sợ làm tổn thương đến họ.

Còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì buồn đến mức chẳng ai có thể đủ vững trãi cho mình tựa vào, chẳng ai có đủ lòng bao dung để che chở cho những cảm xúc cuộn trào trong lòng mình.

Mình quyết định ở lại sài gòn này chẳng biết là đúng hay sai, là sáng suốt hay ngớ ngẩn. Quyết định tách ra khỏi gia đình nữa, mình biết sẽ phải trả giá, sẽ phải tự lo lấy cuộc sống của mình, sẽ phải đứng vững trên chính đôi chân của mình nữa.

Mình ao ước có đủ nghị lực như Scarlett o’hara, người đàn bà đó cũng cung Dương cửu đấy thôi, cô ấy ôm một nắm đất Tara và thề rằng sẽ không thể bị đói nữa.Mình có dám thề sẽ đem lại sung túc cho bản thân và 2 đứa con của mình không?

Thực tình lúc nào mình cũng thấy mình kém cỏi, yêu ớt và đầy dẫy sai lầm. Nên mình luôn đẩy cuộc đời mình vào ngõ cụt. Con người mình sống quá nhiều với ảo giác, với trí tưởng tượng và sự mặc cảm. Có lẽ vì thế mà thành công luôn ở trước mặt nhưng chẳng khi nào nắm được vào nó.

Thật tệ.

Hy vọng với mình, ngày mai sẽ là một ngày khác.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

TRI KỈ CỦA ĐÊM

Ta đi tìm một chút hương tàn trong gió, một chút khát khao được giấu tận lòng đêm.

Nỗi buồn quờ quạng lần tìm trong kí ức, sực nức mùi của niềm đau.

Lòng đam mê len lỏi theo làn gió, phả vào xúc giác sự ngọt ngào mơn man.

Ta thèm được nắm bắt nó nhưng đêm tối quá, gió lạnh quá, ta khẽ rùng mình để tuột mất vào hư vô.

Cái thánh thiện trong ta cũng bị đêm bịt mắt.

Ta mù lòa trong mộng mị trần ai.

Ta ước chẳng còn thở dài.

Ta ước chẳng còn khát khao.

Mà điều ước chỉ có các bà tiên mới thực hiện được.

Chỉ ước và ước thôi

Nên đêm cứ ở đây, vây lấy ta.

Gió cứ ở đây, hòa cùng hơi thở của ta

Nỗi buồn vẫn ở đây, tâm sự cùng ta.

Còn gì khác chăng???

Ôi những tri kỉ bất đắc dĩ.

Ai mới thực sự là tri kỉ của ta đây???

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

SỐ PHẬN

Số phận mỗi con người khi sinh ra đã định sẵn sẽ được vui bao nhiêu, buồn bao nhiêu, được khóc ra sao và cười như thế nào.Nhưng đôi khi ta tưởng rằng mình cưỡng lại được số phận. Ấy là lúc ta nuốt nước mắt vào trong và nhoẻn một nụ cười thật tươi cho thiên hạ nhìn ngắm. Nhưng ta thật ngốc nghếch bởi vì khi đêm buông xuống, khi chỉ có mình ta với bốn bức tường, nước mắt ta tưởng chừng đã nuốt trôi lại trào ngược ra, rả rích, làm cơ thể ta tê liệt, làm tâm trí ta hoảng loạn.

Thật buồn là con người ai cũng vậy thôi, cứ muốn được lòng mọi người. Mà thiên hạ mấy ai ưa nỗi buồn?

Thế nên, chúng ta tìm mọi cách để phô ra những hạnh phúc dù đó là giả tạo.

Nỗi buồn càng bị dồn nén thì càng dữ dội. Ta càng phải gắng sức để giữ nó trong vòng kiểm soát, và thế là ta kiệt sức.

Ôi! Tội nghiệp thay cho những kẻ giả dối như ta.

Đến sống với cảm xúc của mình còn không dám hỏi ta dám làm gì trên cõi đời này?

Sớm mai đây khi bình minh đến, ta có đủ can đảm để giữ nguyên tàn tích của nỗi buồn này? Hay lại phải nhờ đến son phấn để hóa trang một khuôn mặt hài kịch nhằm đối phó với đời?

Giá như ngày không tối, giá như mặt trời mọc mãi chẳng lặn về tây thì có lẽ ta đã trốn chạy được khỏi nỗi buồn của số phận…

.

KÍCH THƯỚC TRÁI TIM

Khi sinh mình ra chắc mẹ không hề biết mình có một trái tim khiếm khuyết, ngay cả bác sỹ khi siêu âm cũng chẳng phát hiện ra. Bản thân mình cho đến giờ mới ngộ ra điều đó.

Mọi người sinh ra đều nằm trong mối quan hệ với cộng đồng, gia đình, anh em, bạn bè, người tình, con cái, cháu chắt…

Như vậy trái tim phải chia ra nhiều ngăn để chứa những tình yêu thương ấy, rồi mỗi ngăn lại phải đủ lớn để nhét những linh hồn đáng yêu vào đó.

Vậy là nó cũng cần có chu vi kích thước chứ.

Còn tim mình thì chỉ khi không nhét nổi những yêu thương vào đó, mình mới khám phá ra rằng tội lỗi không phải ở việc mình không muốn cất vào tim mà vì tim mình không đủ … sức chứa.

Mà có biết sao mình phát hiện ra không?

Vì dạo này mọi người hồ nghi mình, bàn tán nhiều về mình, rằng mình đang có một … kẻ giấu mặt.

Có tiếng mà không có miếng, nên mới cãi loạn lên rằng:

Cũng muốn lắm chứ, nhưng tim không thể nhét nổi vào. Những kẻ giấu mặt thì thường là lạnh và cứng lắm, làm sao vo tròn để nhét vào môt góc cho gọn đây?

Cãi xong thì quay ra ngẫm nghĩ. Ừ nhỉ! Mọi người đều có … kẻ giấu mặt,thậm chí … vài kẻ, mà họ cất kĩ đến mức chính họ nhiều lúc cũng phải lục mãi mới ra. Vậy sao mình không cất nổi một gã nhỉ?

Từ ý nghĩ này mình tin chắc một điều rằng:
Tim mình không đủ lớn.

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

NÀNG

Mặt nàng lạnh, lạnh lắm!

Nhưng mà nàng đẹp, đẹp mê hồn.

Thường thì cánh đàn bà sẽ đố kị khi thấy người đẹp, nhưng riêng với nàng thì cả đám ấy lại say như điếu đổ.

Hàng ngày bọn họ thì thào to nhỏ bàn tán về nàng.

Đám đàn ông lao đi mọi ngõ ngách kiếm tìm nàng

Cánh đàn bà sưu tầm tất cả những tàn tích của nàng đem về giấu chặt.

Nhìn nàng kiêu kì lắm, ấy thế mà nàng cũng thật dễ dãi. Bởi nàng là người của công chúng mà!

Nàng đi tới đâu thì ném cho các fan hâm mộ chút tình gió, ném cho lũ đàn bà dải lụa quàng vai hay chú gấu bông nhỏ xíu. Kẻ này đè đầu cưỡi cổ người kia để mà giằng lấy. Khi tới tay thì cũng nát nhàu nhưng ai nấy đều hả hê vô cùng.

Ngay đến đám trẻ con khi nhìn thấy nàng còn sung sướng.

Có đứa trẻ mới 1,2 tuổi thôi mà gặp nàng cũng hớn ha hớn hở. Hỏi ra mới biết, mỗi khi gặp nàng mẹ chúng thường cho chúng ăn kẹo, vì thế mà gặp nàng chúng cũng thấy biết ơn chút đỉnh.

Hôm qua lang thang blog, đọc được khối bài ca ngợi nàng.

Đấy! Nàng chẳng ép, cũng chẳng đưa ra phong trào thi đua thi điếc gì cả, nhưng thiên hạ hâm mộ quá, họ tự nguyện ca tụng nàng, họ tự nguyện si mê nàng.

Anh em, bạn bè có thể đánh nhau, từ mặt nhau cũng chỉ vì nàng.

Sắc đẹp quả là con dao hai lưỡi, vừa dịu dàng hết sức mà cũng tàn độc khôn cùng.

Chỉ cần cái mỉm cười của nàng thôi cũng đủ làm cho bao kẻ chết gục dưới chân nàng.

Nàng chẳng phải hoa hậu, cũng chẳng phải diễn viên nổi tiếng hay người mẫu xinh đẹp.

Nàng chỉ là nàng thôi nhưng nàng có quyền năng vô hạn.

Bởi tên nàng là … TIỀN

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

CHẲNG LÀ CỦA NHAU

Vì ta chẳng là gì của nhau

Nên niềm đau không hòa cùng một khối

Dẫu đêm đêm hai trái tim nóng hổi

Vẫn phập phồng cùng một nhịp khát khao



Vì ta chẳng là gì của nhau

Nên anh đến và đi không hẹn trước

Em cũng sẽ chẳng bao giờ thầm ước

Có một ngày anh trở lại nơi đây



Vì ta chẳng là gì của nhau

Nên đôi khi chợt thấy mình xa lạ

Em lạc loài trong trăm ngàn vấp ngã

Anh lạnh lùng hờ hững chẳng buồn đau



Vì ta chẳng là gì của nhau

Khi em cần khỏa lấp những nỗi sầu

Anh ở đâu trong trăm ngàn ẩn dấu?

Chắc bởi vì …. Ta chẳng là của nhau?

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

QUAY ĐẦU LÀ ...

Em đi trong cảnh ngác ngơ

Quay đầu chẳng thấy bến bờ nơi nao

Bước chân nhịp thấp nhịp cao

Lô nhô cồn cát nơi nào trú thân?

Sinh ra ở kiếp đồng lần

Lo toan cơm áo nhiều phần cực thân

Bao giờ nước ngập tới gần

Bờ đê em bám nợ trần em buông

Vỡ đê em lại có xuồng

Thuyền nan thuyền thúng cuống cuồng trèo lên

Ngẫm đời ấy vậy còn hên

Bỏ bờ em có lối lên khác rồi…

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

ĐỜI KĨ NỮ

Hai tòa mật ngọt của thiên nhiên

Uống cạn chưa vơi với nhãn tiền

Róc rách suối khe mây cùng núi

Vào xem phong cảnh giống như tiên



Mắt liếc đưa tình rất tự nhiên

Tưởng như tráng sĩ gặp thuyền quyên

Mơ hoa ghẹo nguyệt ong cùng bướm

Mão áo lả lơi sánh tựa tiên



Đêm buông lữ khách mơ đoàn viên

Kĩ nữ nhìn xa ngẫm muộn phiền

Song thưa khẽ lạnh sương cùng gió

Tan mộng ôm buồn đến ... cõi tiên

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

NẮNG MƯA

Đêm ướt lạnh trong mưa tầm tã

Từng bóng người vội vã co ro

Một mình bó gối buồn xo

Hiu hiu gió thổi lòng lo trăm bề



Đời nhiều lúc u mê lầm lạc

Khi giật mình ngơ ngác tìm quên

Nỗi buồn chưa kịp đặt tên

Cô đơn khỏa lấp ấm êm quen dần



Kéo khăn choàng tấm thân giá lạnh

Tự dỗ dành chẳng tránh nổi đâu

Than chi cho mệt cái đầu

Số trời đã định nỗi sầu phải mang



Rồi mai đón ánh ngày sang

Xóa đi ảm đạm nắng mang tươi hồng

Hạnh phúc từ phía hừng đông

Mở lòng đón nhận bõ công mong chờ …

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

MỘT MÌNH

Đêm nay là đêm thứ mấy?
Bao nhiêu chất chứa vơi đầy
Rót sầu tràn ly cô quạnh
Lắc lư sóng sánh tình say
Ba mươi năm đời có lẻ
Bước chân phiêu bạt nơi này
Hỏi lòng buồn ơi có thấy
Ta giờ bầu bạn với mày
Trăng kia soi sáng khắp trời
Chia ta một chút tình vay
Ừ vay! Sau này sẽ trả
Nợ đời trăm mối đắng cay
Quờ tay bên này chẳng gặp
Không kéo mà vớ phải gai
Gót chân son vàng đẫm lệ
Hồng nhan phận xót xa thay...

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

MƯA ĐÊM

Đêm!

Vật vã trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Chẳng thể ngủ được.

Ly cà phê buổi chiều hay những lo toan làm cho đôi mắt ráo hoảnh, ruột gan cồn cào, không có gì hữu hiệu để dụ cơn ngủ đến.

Ra hành lang nhìn xuống công trường bên cạnh đúng lúc cơn mưa lớn ập về. Mưa xối xả.

Chẳng hiểu sao lại nghĩ, nếu giờ này mình đang lang thang ở góc đường tối đen kia, mưa táp vào mặt, quất vào cơ thể một cách không thương tiếc, mình sẽ ra sao nhỉ?

Nhiều lần đi trong mưa và nghĩ vẩn vơ, mưa có thể rớt trên môi, lả lướt vào nỗi buồn, mặn chát cùng những giọt nước mắt nhưng hình như vẫn chưa có lần nào cảm nhận được sự khốc liệt của mưa như đêm nay, khi đứng ở ban công này, mưa chẳng chạm đến thân.

Rồi trong sự thảng thốt của tâm hồn, lại chợt nghĩ về những giọt nước mắt. Chúng đã thấm đẫm quá khứ, tràn cả vào hiện tại và chẳng thương tiếc khi tiếp tục len lỏi vào tương lai của mình. Đôi bàn tay nhỏ đã bao lần tự gạt lệ, giờ hao gầy, chẳng biết còn đủ sức để xua đi nỗi buồn trên khóe mắt, ngăn dòng chảy của cô quạnh đớn đau?

Muốn hỏi mưa rằng: Mưa lớn thế kia, ai có thể ngăn lại để cho ngày mai, bầu trời lại sáng?

Hỏi ta rằng: Nỗi buồn mênh mang thế, làm cách nào để xóa đi, cho sự an nhiên lại tới với tâm hồn?

Ai lau nước mắt ông trời?

Ai che những nỗi ưu phiền nơi tim?

Mưa không trả lời, ta cũng chẳng trả lời.

Bởi mưa là do tạo hóa, vạn vật sinh ra đã thế.

Bởi nỗi buồn của ta là thường trực, như thể có ta hẳn sẽ có nó.

Nhìn mưa quất vào những người công nhân đang hì hụi làm việc ở công trường, ngẫm ra cả kiếp người, mấy ai được bình thản lướt qua số phận???