Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

CHIỀU XÁM

Khi ánh sáng của ngày dần chuyển sang màu xám là lúc mình quay về với chính con người mình, uể oải với sự duyên dáng, bất cần với chỉn chu. Đôi khi mình bỏ mặc cả sự gọn gàng, cứ nhếch nhác lếch thếch lao vào vai trò mới, một bà nội trợ kiểu ... Mỹ.
Năm tháng đã trôi qua, nỗi đau đã trở nên cũ kĩ, nhàu nát và thật trướng mắt khi cứ để nó hiện hữu trong nhà. Một buổi chiều, khi chuông đổ rác kéo dài ngoài ngõ, mình tiện tay giật nó ra khỏi ký ức ném vội vào bọc rác trong tay rồi sấp ngửa chạy về phía chiếc xe vừa trờ tới.
Sau lần ấy, mình tránh không đi đổ rác, sợ sẽ gặp lại ... Người quen cũ.
Nhà cửa sau khi vứt bớt những thứ thừa thãi cũ mòn tự nó đã khang trang hơn, cộng thêm với những tích cóp của mấy năm qua, mình dành cả cho việc tân trang lại căn nhà cũ.
Nhà cần gọn gàng sạch sẽ, đó là tiêu chí đầu tiên, sau nữa là phải có hoa. Mình nhớ rằng mình rất thích hoa nhưng đã lâu nỗi đau đã làm khô héo hết đám hoa quanh nhà.
Mình đi mua khá nhiều hoa đủ loại về trưng khắp các phòng. Hai đứa con vui mừng nhảy cẫng lên, lâu lắm rồi chúng mới thực sự được gặp mẹ của chúng.
Cuối ngày, mình đốt một bếp lửa hồng sưởi ấm tình thâm gia đình. Hy vọng lửa hồng sẽ tí tách reo hát khúc bình an ca cho mẹ con mình.
( Nhớ mọi người, hôm nay tự nhiên lại vào được blog, mình viết vài dòng vui cùng các bạn, yêu mọi người)