Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

LÂU RỒI EM LẠI NHỚ ANH



Ừ! Em bạc lắm.
Bao lâu nay em cố tình nhắm mắt làm ngơ
Em để anh bơ vơ
Giữa mùa đông lạnh giá
Đôi chân em dẫu có vấp ngã
Trong đêm đời phiêu bạt phương xa
Em vẫn cố lướt qua
Chẳng để anh có thể nhận ra mà nâng dậy
Cuộc đời là vậy
Dẫu đã nhiều năm em nương náu nơi đây
Đem vui buồn đổ đầy lên trang nhật kí
Những nghĩ suy dường như là ích kỉ
Cố chấp mình lẩn trốn mọi yêu thương
Đời thường
Ai mà chẳng đau chẳng khóc
Nhưng em có quá nhiều những góc đắng cay
Cất vào rồi chìa khóa vẫn lung lay
Bật tung cả trong những đợt gió mùa đông bắc
Giống như hôm nay có ai đó thắc mắc
Rằng em như trẻ nhỏ dạt nhà
Bao ngày qua sao lại điềm nhiên trở về rồi òa khóc
Chẳng cần biết anh còn để dành một góc nào cho em
Hay đã đem cả tâm tư và những điều thầm kín
Thả về trời sau những bịn rịn nhớ nhung
Quá khứ giăng mùng
Con tim khép cửa
Em chẳng thể lần hồi mở ra thêm lần nữa
Nhưng mà
Hôm nay em mệt quá
Nên đành
Cứ ngã vào lòng anh
Dù hy vọng mong manh...