Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

LÂU RỒI EM LẠI NHỚ ANH



Ừ! Em bạc lắm.
Bao lâu nay em cố tình nhắm mắt làm ngơ
Em để anh bơ vơ
Giữa mùa đông lạnh giá
Đôi chân em dẫu có vấp ngã
Trong đêm đời phiêu bạt phương xa
Em vẫn cố lướt qua
Chẳng để anh có thể nhận ra mà nâng dậy
Cuộc đời là vậy
Dẫu đã nhiều năm em nương náu nơi đây
Đem vui buồn đổ đầy lên trang nhật kí
Những nghĩ suy dường như là ích kỉ
Cố chấp mình lẩn trốn mọi yêu thương
Đời thường
Ai mà chẳng đau chẳng khóc
Nhưng em có quá nhiều những góc đắng cay
Cất vào rồi chìa khóa vẫn lung lay
Bật tung cả trong những đợt gió mùa đông bắc
Giống như hôm nay có ai đó thắc mắc
Rằng em như trẻ nhỏ dạt nhà
Bao ngày qua sao lại điềm nhiên trở về rồi òa khóc
Chẳng cần biết anh còn để dành một góc nào cho em
Hay đã đem cả tâm tư và những điều thầm kín
Thả về trời sau những bịn rịn nhớ nhung
Quá khứ giăng mùng
Con tim khép cửa
Em chẳng thể lần hồi mở ra thêm lần nữa
Nhưng mà
Hôm nay em mệt quá
Nên đành
Cứ ngã vào lòng anh
Dù hy vọng mong manh...

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

CHIỀU XÁM

Khi ánh sáng của ngày dần chuyển sang màu xám là lúc mình quay về với chính con người mình, uể oải với sự duyên dáng, bất cần với chỉn chu. Đôi khi mình bỏ mặc cả sự gọn gàng, cứ nhếch nhác lếch thếch lao vào vai trò mới, một bà nội trợ kiểu ... Mỹ.
Năm tháng đã trôi qua, nỗi đau đã trở nên cũ kĩ, nhàu nát và thật trướng mắt khi cứ để nó hiện hữu trong nhà. Một buổi chiều, khi chuông đổ rác kéo dài ngoài ngõ, mình tiện tay giật nó ra khỏi ký ức ném vội vào bọc rác trong tay rồi sấp ngửa chạy về phía chiếc xe vừa trờ tới.
Sau lần ấy, mình tránh không đi đổ rác, sợ sẽ gặp lại ... Người quen cũ.
Nhà cửa sau khi vứt bớt những thứ thừa thãi cũ mòn tự nó đã khang trang hơn, cộng thêm với những tích cóp của mấy năm qua, mình dành cả cho việc tân trang lại căn nhà cũ.
Nhà cần gọn gàng sạch sẽ, đó là tiêu chí đầu tiên, sau nữa là phải có hoa. Mình nhớ rằng mình rất thích hoa nhưng đã lâu nỗi đau đã làm khô héo hết đám hoa quanh nhà.
Mình đi mua khá nhiều hoa đủ loại về trưng khắp các phòng. Hai đứa con vui mừng nhảy cẫng lên, lâu lắm rồi chúng mới thực sự được gặp mẹ của chúng.
Cuối ngày, mình đốt một bếp lửa hồng sưởi ấm tình thâm gia đình. Hy vọng lửa hồng sẽ tí tách reo hát khúc bình an ca cho mẹ con mình.
( Nhớ mọi người, hôm nay tự nhiên lại vào được blog, mình viết vài dòng vui cùng các bạn, yêu mọi người)

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

TÌNH MÀU CÀ PHÊ

Uống một ly cà phê đen nóng, vừa pha đặc sánh, sẽ thức tỉnh mọi giác quan của bạn, từ nhãn quan đến vị giác, khứu giác, xúc giác.... Tình yêu của một con người khi vừa tới tuổi thành niên cũng thế, nó giống như ly cà phê, đem cảm xúc đến mọi ngóc ngách cơ thể... Nhưng cũng ly cà phê đen ấy, bạn pha vào buổi sáng và bỏ đó đến chiều, khi bạn quay nhìn lại, bạn không còn cảm giác thơm lừng quyến rũ, trí tưởng tượng của bạn không còn sóng sánh với vị đắng ma mị của cà phê. Tình yêu cũng vậy, nó nguội dần theo năm tháng... Để uống được ly cà phê đã nguội ngắt, bạn hâm nóng lên, đổ chút đường vào... Cái vị ngọt nồng nồng cũng khiến bạn khoái chí đôi chút nhưng còn lại trên đầu lưỡi là cảm giác chua chua... Và tình yêu của tuooir trưởng thành cũng mang dáng dấp của sự chắt lọc tích cóp, đăng đắng, chua chua của vị đời! Vì trót pha ly cà phê hơi đầy nên dù đã cho đường, bạn vẫn khó mà uống hết nó.Thế là bạn tặc lưỡi dốc thêm chút sữa vào cho nó ra cà phê nâu với hy vọng sẽ uống một hơi cạn sạch. Thời tiết oi nồng quá, bạn lại ném thêm chút đá để tăng thêm hứng thú cho mình khi cố gắng uống nốt ly cà phê ấy. Và dù đã một hơi nốc cạn, cà phê vẫn vương lại một chút, quện vào những cục đá chưa kịp chảy thành nước Bạn cho rằng bạn đã làm tròn nhiệm vụ và đẩy chiếc cốc ra xa. Sau một hồi làm việc bạn ngẩng lên và thấy những viên đá đã tan chảy hết, nước ấy lại vẫn màu … cà phê Có nên uống cạn không Thường thì đổ đi thôi Nhưng biết đâu đấy, vào cái ngày nắng cháy da người, cơn khát lại khiến bạn cao hứng dốc nốt thứ nước lờ lợ ấy vào bụng Cái cảnh này thường thấy ở những người đã đổ vỡ và lầm lỡ quá nhiều như mình! Đôi khi lại vẫn thấy cần thứ nước nhờ nhờ đáng ra phải đổ đi từ khi những viên đá còn chưa tan chảy ra kia đấy Đó là những cuộc tình chóng vánh, những cái ôm vội vã để rồi khi bước đi ta chẳng còn nhớ về cái người vừa đem chút tình hững hờ ủ ấm trái tim chai sạn của ta trong một giây mỏng manh yếu đuối Đôi lúc vẫn cần lắm! Khi mà hơi ấm mềm mại như nhung của những đứa con một lúc nào đó không đủ làm cho cõi lòng ta bớt đi những cơn gió rét buốt của mùa đông, ta lại muốn pha cho mình một ly cà phê nóng và uống lai rai cho đến khi nguội lạnh. Để rồi lại gặp cái nóng bức của một cơn gió đổi mùa, ta lại thêm đường, thêm sữa, thậm chí bỏ vào đó vài cục đá và sẽ nốc cạn hết thứ chua cay của tình người

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

LỆCH

Xộc xệch!
Áo rớt bờ vai!
Chân tất chân hài!
Chìa tay đón nắng
Ngõ vườn trống vắng
Chẳng thấy một ai
Giấu tiếng thở dài
Cô đơn quằn quại!!!


Nhạt thếch!
Là vị của đêm
Chân bước ngang thềm
Con mèo ủ ấm
Che khuất lỗi lầm
Những tình đã cũ
Vết thương mưng mủ
Chờ phủ da non
Đôi gót màu son
Nhẹ nhàng rón rén!!!



Ngốc nghếch!
Là tình của em!
Úp mở chờ xem!
Có người đứng ngóng
Che đôi mắt mọng
Những nước của trời
Mưa rồi cứ rơi
Lòng sầu khô héo
Cuộc đời lắt léo
Chẳng tỏ được đâu
Tình người nông sâu
Thước nào đo nổi???

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

ĐÀN ÔNG CẦN GÌ???

Mình lang thang trên mạng cũng khá nhiều, rồi hóng hớt ngoài xã hội cũng không ít, nhưng có một chuyện mình không hiểu nổi, và chưa ai trả lời mình cặn kẽ cả!

Số là mình rất tò mò, chả hiểu đàn ông muốn gì?

Ai cũng bảo, trên đời này mong ước lớn nhất là vợ đẹp con khôn, nhà cửa đề huề, công ăn việc làm ổn định. Ấy thế nhưng thực tế không phải vậy.

Các bạn trên mạng là nữ có hoàn cảnh éo le không ít...

Chồng bỏ!

Nghe hơi bị akay!

Trong số đó có mình!

Ngày còn nho nhỏ, chưa tỏ nguồn cơn, cứ nghe hơi nồi chõ có ai bị chồng bỏ là mình hình dung ra một con mụ vừa ngu vừa dốt, vừa xấu vừa lười. Nghe cái câu … CHỒNG CHÊ… nhục ơi là nhục!

Nhưng thực tế bây giờ nó lại chả thế.

Rõ xinh, rõ thông minh, thành đạt, giàu có, cực chăm con chiều chồng. Ấy thế mà lại bị chồng phát biểu cho câu xanh rờn: Tôi không cần những thứ đó!!!

Rồi hắn ba chân bốn cẳng chạy một mạch theo con bồ vừa trẻ người non dạ lại ngu ngu xấu xấu mà hắn cho rằng đó mới là thứ: Tình yêu đích thực của đàn ông.

Hôm rồi ngồi tám với một chị quen, cũng cảnh chồng chê.

Chị ấy xinh, có tiệm làm tóc, mình là khách quen.

Hồi đầu đến cũng … nghĩ xấu người ta, cho rằng làm cái nghề này khó mà đứng đắn được, nên biết đâu đấy, chồng bỏ hay … bỏ chồng …

Nhưng rồi sau mấy năm làm khách quen của chị, mình mới hiểu, con người chị cực hay. Mình chả chê được cái gì.

Hai vợ chồng bỏ nhau, chị tự nuôi con, nhà cửa đường hoàng, con cái ngoan ngoãn. Công việc ổn định. Vẫn thương và lo cho chồng cũ, dù chồng cũ đã có vợ mới. Cần gì là chị giúp ngay.

Chị không bồ bịch, cũng hiếm khi đi chơi đi bời. Nói chung là phụ nữ rất gia đình.

Hôm chị mời mình chén chè chị nấu, mình phì cười hỏi: Thế này mà chồng nó vẫn chê à???

Chị bảo: Ừ! Đời nó thế em ạ. Càng xinh đẹp đảm đang chồng nó càng nhanh chán!

Ngẫm thấy đúng thế thật.

Có mấy cô xấu xí, ngu ngốc, đần độn … bị chồng bỏ đâu…

Toàn những nàng … ích nước lợi nhà thì bị … ném ra đường…

Sao thế nhỉ?

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA BÉ

Qua nhà CN mấy bữa rùi, thấy bạn ấy viết về con, suy nghĩ lắm! Lâu rồi cơm áo gạo tiền cuốn mình đi, chả chắt chiu được chút nào trong trẻo để viết tặng con….

Thế là về nhà … ủ mưu. Hihi, hôm nay tặng hai con bài thơ này!





NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA BÉ







Ôi chao! Cai bờ ao

Cỏ̉ xanh mềm má́t rượi

Mặt nước trà̀n ngó́ng đợi

Óng ánh sắ́c vàng tươi

Ông mặt trời tới nơi

Nhoẻ̉n miệ̣ng cười cùng bé

Một bầ̀y chim se sẻ̉
Gọi nắ́ng hó́t líu lo

Trên mộ̣t lá sen to

Chú ếch chào ... ộp oạp

Hoa mào gà đứng ngáp

Vươn mình gọi ngày lên

Trần mình chú ốc sên

Vội cuộn vào lòng đất

Mọi người như tất bật

Chào đón bé ra chơi

Bé sung sướng mỉm cười

Bắt tay làm bạn nhé́!!!

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

NÍU THỜI GIAN

Níu vạt thời gian sợ ngày tàn

Sợ mây che nắng sợ đông sang

Sợ khi gió bão tâm tư úa

Sợ nỗi hoang mang cứ ngập tràn



Ta ước kìm chân được thời gian

Để thôi nhung nhớ phố hanh vàng

Để thu heo may cùng đợi nắng

Để thấy mây đùa bên ánh trăng



Ôi thôi! ta chả níu thời gian

Cứ để Đông sang cuốn lá bàng

Cành cây trơ trụi khoe hình sắc

Vàng võ bên đời héo dung nhan