Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

CÒ VÀ VẠC

Cò và vạc là đôi bạn thân, nhà hai bạn đều ở ven sông nên hàng ngày thường rủ nhau đi kiếm ăn. Ngày nào vạc kiếm được nhiều cá, nó gọi cò lại rồi chia nhau ăn, cả hai đỡ phần vất vả. Hôm nào cò kiếm được, cũng lại chia cho vạc. Vì thế, đôi bạn lúc nào cũng no đủ và êm ấm.

Cho đến một ngày, có anh bồ nông từ phương xa bay đến. Buổi sáng, anh soi mình xuống nước và cất giọng ồm ồm gọi cò và vạc lại. Anh muốn chia cho cả hai những con cá anh vừa kiếm được. Cò và vạc vui lắm, cả hai nói với bồ nông:

- Chúng ta sẽ là những người bạn tốt nhé, cùng nhau kiếm mồi, cùng nhau bay lượn vui chơi.

- Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ no đủ, bởi chúng ta biết chia sẻ thức ăn và giúp đỡ nhau khi hoạn nạn - anh bồ nông nói.

Từ hôm đó, cò và vạc thi nhau kiếm mồi rồi cả ba cùng ăn vui vẻ. Khúc sông ấy rất nhiều cá tôm nên đời sống cứ êm đềm trôi qua.

Một hôm, khi cò đi kiếm mồi xa (bởi gần đây, do cả ba cùng ăn nên cá ở quanh khu vực này cũng ít dần), vạc và bồ nông ở nhà vui đùa cùng nhau, ca hát vang một góc trời. Đến khi trời xế bóng rồi mà chưa thấy cò về, chúng càu nhàu sao cò không về nhanh để chúng sắp chết đói rồi. Vạc quanh quẩn men sông vô tình kiếm được một con cá nhỏ, chúng thích chí chia nhau mỗi con một nửa con cá, vừa ăn vừa cười khúc khích.

Đúng lúc đó, cò bay về, trên miệng ngậm ba con cá. Nhìn thấy hai bạn ăn cá ngon lành, cơn giận trào lên. Cò hét toáng:

- Thật là những kẻ không ra gì. Tôi đi cả buổi mới kiếm được mấy con cá, định bụng mang về cùng ăn cho vui. Vậy mà, hai người ở nhà, lại kiếm cá ăn một mình.

- Có gì đâu mà làm ầm lên thế. Đói thì phải ăn chứ - bồ nông lên tiếng.

Vạc biết mình có lỗi với bạn nên lặng thinh. Còn cò, trong cơn giận dữ, nó chợt nhớ ra rằng, bao lâu nay, cả nó và vạc đều đi kiếm mồi, chỉ có bồ nông là ung dung ở nhà hưởng thụ. Nó liền nói:

- Anh bồ nông, ngoài mấy con cá hôm đầu tiên anh tới đây, tôi chưa thấy anh kiếm được con cá nào cả?

Vạc ái ngại liền xen vào:

- Bạn đừng nói thế, vì chúng ta kiếm đủ ăn rồi, nếu không anh ấy cũng sẽ đi kiếm mà.

- Vậy bạn ở lại mà kiếm mồi cho anh ta, mình đi đây.

Nói rồi cò bay đi tìm một khúc sông vắng vẻ và cư ngụ một mình ở đó.

Lại nói về vạc và bồ nông, sau khi cò đi rồi, bồ nông giả đò buồn bã chẳng thiết ăn uống. Vạc lo quá, đi khắp nơi kiếm cá ngon về cho nó ăn. Dần dần, bồ nông cũng vui vẻ trở lại. Hàng ngày, vạc lại đi kiếm mồi về, bồ nông vừa ăn cá, vừa ca tụng vạc.

Nhưng ăn mãi cá cũng cạn kiệt đi, vạc ngày càng phải bay xa hơn mới kiếm được cá cho bồ nông ăn. Chiều nào về đến nhà, vạc cũng mệt lả đi, nhiều khi không còn sức mà ăn, cho nên, chỉ có bồ nông ngày một đẫy đà ra, còn vạc cứ hao gầy dần.

Chiều hôm ấy, nó bay đến một khúc sông rộng, hai bờ có nhiều bụi tre rậm rạp ngả xuống dòng nước. Đang xục quanh bờ tìm cá, nó nhìn thấy cò đang đậu trên một cành tre liền gọi:

- Cò ơi, mình vạc đây, lâu quá rồi không gặp bạn. Dạo này bạn sao rồi?

Nhìn vạc gày xơ xác, tiều tụy, cò chạnh lòng:

- Cậu vẫn đi kiếm cá cho bồ nông ăn ư? Sao cậu mù quáng thế, hắn có đem đến cho bạn cái gì ngoài hai câu khen mỗi ngày đâu?

Vạc nghe cò nói, trong bụng thấy đúng nhưng vì có lòng tốt, nên nó vẫn phân vân. Cò tiếp:

- Bạn suy nghĩ kĩ đi, nếu thấy mình nói đúng thì nên từ bỏ bồ nông, đến đây, chúng ta lại sống như xưa

Vạc cảm ơn bạn rồi bay về. Chiều đó, nó không mang theo con cá nào cả nên về sớm.

Bồ nông có chiếc mỏ phồng nên ngày nào cũng dự trữ được một vài con cá trong khoang miệng, lúc nào đói nó lại kéo lên ăn. Vạc về đúng lúc bồ nông đang ăn cá ngon lành.

Nhìn thấy vạc, bồ nông giấu vội miếng cá ăn dở vào trong mỏ rồi cao giọng hỏi:

- Sao bạn về sớm vậy, đã kiếm được con nào chưa?

- Hôm nay không có cá. Bạn có con nào dự trữ thì chia cho mình một con - Vạc đáp lại.

- Lấy đâu ra cá mà chia, bạn làm thế thì chúng ta chết đói à?

- Mình không bắt được con nào, mình mệt quá rồi, bạn đi bắt đi, bọn mình ăn muộn một chút cũng được.

- Thôi đi, cả khúc sông mênh mông thế này, biết bắt ở đâu. Mà tớ cũng chẳng đói lắm. Mai bạn đi cố gắng bắt nhiều nhiều là được. Thôi tớ đi ngủ đây, mai nhớ đi sớm nhé.

Nghe bồ nông nói vậy, vạc mới hiểu ra lời cò. Nó thương cò lắm và thấy mình có lỗi với bạn nhiều.

Sáng hôm sau, vạc bay đi rất sớm.

Chiều hôm đó, bồ nông đợi mãi không thấy vạc trở về. Nó giận lắm, kêu váng cả khúc sông. Nhưng vì lười biếng, lại không chịu được đói khát, vài ngày sau, nó bay đi phương khác để kiếm ăn.

Sau này, người ta luôn thấy cò và vạc lặn lội ở men các khúc sông kiếm mồi. Đôi bạn lại thân thiết như xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét