Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

AI MẠNH HƠN AI

Chắc cuối tuần định cho con đi sở thú, nên blog cũng chuyển sang đề tài...động vật.
.

Trong rừng, trừ những loài chuyên ăn thịt hung ác như hổ, báo, sư tử hay chó sói...còn lại thì toàn những con vật hiền lành. Thân xác chúng dù kềnh càng nhưng trí tuệ lại khiêm tốn, bản tính nhút nhát chẳng dám làm hại ai. Một trong số chúng là loài voi.

Voi có những cái chân to như cột nhà, đuôi ve vẩy có thể quất đổ cả một cây lớn. Ấy thế mà chỉ nhìn thoáng thấy bóng hổ xa cả vài dặm đã chạy thục mạng. Chí ít thì điều đó cũng dễ hiểu, bởi từ ngàn năm nay muông thú trong rừng đều sợ những loài ăn thịt hung dữ ấy. Có thể, nó đã ngấm vào tiềm thức của chúng nên chỉ cần nhìn thấy sư tử hay hổ là cả rừng chạy tao tác hết.

Thực chất thì hổ và sư tử có mạnh mẽ đến thế không? Chúng chỉ nhỏ bằng một phần mấy của voi, móng vuốt cũng nhỏ xíu. Phân tích về cơ thể thì hổ không có gì đặc biệt để xứng đáng cho ngôi vị bá chủ rừng già, nhưng sự thật thì nó luôn là nỗi kinh hoàng của muôn loài. Lí do là nó có bộ óc thông minh như loài mèo. Nó có sự hung hãn của dã thú, có sự quyết đoán đầy mãnh lực của kẻ đứng đầu.

Khi hổ hay sư tử tát một con mồi, chúng hành động rất nhanh, quyết liệt và rút lui cũng nhanh gọn. Cho nên, thường là đối phương chết do bất ngờ, do không kịp phản xạ, không dám chống đỡ chứ không hẳn là không đủ sức chống lại.

Cho nên, cái quan trọng để chiến thắng là lòng dũng cảm và ý chí kiên định.

Đấy là kết luận rút ra từ hai loài khá tương đồng. Còn giữa những loài to lớn như voi và nhỏ bé như kiến thì sao?

Có một câu chuyện, ngày xưa vào một năm thời tiết khắc nghiệt, đại dịch kiến từ đâu kéo tới. Chúng đi từng đàn lớn, qua cánh rừng nào, nơi ấy trụi lá, động vật chết chỉ còn xương trắng. Từng đàn voi ma mút to lớn cũng không chạy kịp nên đành chết thảm làm mồi cho kiến.

Có một con voi khi ấy sắp chết nên lết tấm thân tàn tạ lên tận thượng nguồn. Nó muốn trước khi chết được tắm bằng dòng nước trong veo của thượng nguồn, được hít thở không khí trong lành và được nhìn ngắm toàn cảnh rừng già từ trên cao. Nó đã đến đây được một tuần, không khí và nước đã làm nó khỏe lại đôi chút nhưng vết thương vẫn ngoác miệng đau đớn.

Một hôm đứng ở trên cao nhìn xuống, nó thấy cả cánh rừng bên dưới như chuyển động, phút chốc màu xanh bạt ngàn bị nhuốm đen rồi rùng rùng chuyển động về phía nó.Dụi mắt nhìn mãi, nó thấy cây cối bị nhận chìm trong làn sóng những con vật li ti nhỏ bé nhưng vô cùng đông đảo.

Dù là loài vật không thông minh nhưng giác quan một kẻ luôn phải đề phòng mãnh thú, nó biết ngay nguy hiểm đang ập xuống vùng đất này. Nó đi đến bên tảng đá rất to chắn ngang dòng thác chảy xuống thung lũng. Dùng tất cả sức lực của mình nó đẩy hòn đá. Phải mất nửa ngày, hòn đá mới nhúc nhíc. Theo đà, nó đẩy thêm một vòng, cả tảng đá và nó đều lăn nhào theo dòng nước.

Nó không gầm thét, cũng không dãy giụa. Nó biết, cuộc sống của nó đã kết thúc, nhưng không vô nghĩa mà nó đã cứu được cánh rừng bên kia thung lũng thoát khỏi đàn kiến.

Nước thượng nguồn từ dòng thác ào ạt chảy xuống nhấn chìm lũ kiến, chúng ngụp lặn rồi chết quện lẫn vào các gốc cây và xác muông thú trong rừng. Loài thú ở khu rừng bên cạnh nghe thấy nước lũ thì chạy ra bìa rừng nhìn sang chứng kiến cảnh kinh hoàng ấy. Chúng ngửa mặt lên trời thầm cảm tạ mà không hề biết chú voi đã cứu cả cánh rừng ấy đang trôi theo dòng nước quyện vào đàn kiến.

Như vậy thì kiến khỏe hơn voi hay voi nhát hơn kiến?

Mọi việc đều do hoàn cảnh và sự sắp xếp của tự nhiên cả.

Không ai chống lại được quy luật sinh tồn, không ai áp đặt được tạo hóa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét