Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

BẠN ĐỒNG HÀNH

Mình có một tên bạn thân, cũng không nhớ đã chơi với nhau từ khi nào nhưng nhiều năm nay, đi đâu cũng có nhau. Hắn hơi kì quái, lại tự kiêu và rất ích kỉ nhưng được cái rất trung thành, đã chơi với ai thì đều coi nhau là bạn chí cốt.

Thật tình mà nói, con người hắn vậy nên bạn thân cũng không có nhiều, hầu hết thời gian hắn dành cho mình. Hắn cũng lịch sự, những lúc mình bận công việc hay vui vẻ với gia đình, hắn ít khi làm phiền. Chỉ những lúc mình cãi vã với ai đó, hay có chuyện không vui là lập tức hắn đến ngay. Cũng lạ, nhiều lúc mình đâu có nhớ ra để gọi hắn, ấy vậy mà như có giác quan thứ sáu, hắn đến ngay, quấn quýt với mình chẳng rời.

Có được người bạn như vậy, ai chẳng phải ghen tị. Trước đây, chồng mình cũng khó chịu lắm. Có chuyện buồn gì, mình không cần nói, hắn hiểu ngay, bám riết lấy mình nên chồng mình không có cơ hội mà tìm hiểu nguyên cớ. Có lẽ chính vì thế, anh ta bực dọc, nghĩ mình không cần đến anh ấy. Cũng chẳng biết nói sao, bạn bè thân nhau quá rồi, không nói hắn cũng hiểu hết tâm tư nguyện vọng của mình. Quả thật, nhiều khi ở bên hắn, thấy dễ chịu hơn là tâm sự với chồng. Nhưng hắn lại chỉ là bạn thôi, không có tình ý gì, chứ đừng tưởng ve vãn được hắn. Hắn bảo, đã coi nhau là bạn, thì cả đời này kiếp này, mãi mãi là bạn. Một kẻ chí tình chí lí, đáng mặt anh hào, nói sao làm vậy, chưa bao giờ hắn thèm liếc ngó mặt mình xem mình có thích hắn không. Hắn quy ước rằng, hiển nhiên mình phải yêu quý hắn nhưng chỉ thế thôi, làm bạn mới lâu bền được.

Nhiều hôm cũng muốn cố gắng hàn gắn với chồng, đuổi hắn về để tâm sự cùng chồng, hắn lại lo cho mình, sợ nhỡ nói năng câu gì không nên không phải làm chồng bực mình, thế là hắn kiên quyết ở lại đến đêm khuya. Mà, khuya quá rồi, có nói cũng dang dở câu chuyện, nên mình đành thôi. Chuyện với chồng cứ lần lữa cho đến ngày hai đứa chia tay.

Từ ngày mình bỏ chồng, hắn càng thương mình hơn. Nhiều lúc, hắn bỏ cả việc của hắn, đang giờ làm, cũng mò sang chỗ mình. Mình cũng gác công việc lại, nhỏ to với hắn.

Dần dần thành quen, ngày nào hắn cũng đến công ty mình. Nhiều lúc mải nói chuyện với hắn, quên cả công việc. Đến khi xếp gọi, mới nhớ ra chưa làm xong báo cáo, hắn biết ý ra về, mình thì sấp ngửa làm thêm giờ cho kịp sáng hôm sau nộp bản tường trình. Dù gì thì gì, hắn vẫn có cái tế nhị nhất định.

Thời gian gần đây, lúc nào mình cũng bận rộn, hắn sang lần nào cũng thấy mình đang túi bui với công việc. Hắn lại về.

Được cái, hắn ích kỉ là thế,không muốn mình niềm nở với ai, nhưng nếu thấy mình bận việc, là hắn lại chiều lòng mình ngay. Ra về không bao giờ kêu ca tiếng nào.

Mình phải cái tính ham công tiếc việc, bận rộn một cái là quên khuấy bạn. nhiều lúc cũng tội nghiệp cho hắn, toàn hắn đến tìm mình, chứ mình thì năm thì mười họa lắm mới đi tìm hắn. Thế nên, qua đận bận rộn ấy, mình cũng không nhớ ra hắn, lại sa đà đi chơi bời với bạn bè.

Phải nói là, từ bao lâu nay, mình mới rời xa hắn lâu thế. Cũng tại hoàn cảnh, chứ mình cũng không có ý gì. Nhưng nói thật, trước đây cứ kè kè với hắn, mình cũng bỏ bê bạn bè,không ngó ngàng tới bọn chúng. Lâu ngày gặp lại, tay bắt mặt mừng, thấy vui ra phết. Có lúc lại nghĩ, sao mình cứ quẩn chân mỗi thằng bạn thân ấy nhỉ? Phải ra đời, phải gặp gỡ giao lưu, cuộc đời mới đáng sống.

Cũng từ ý nghĩ đó, mình cũng âm thần lảng tránh gặp hắn. Chắc hắn cũng giận mình, nên cũng không đến tìm mình. Cứ nghĩ vậy là thôi, lâu lâu gặp nhau xã giao một lần, bạn bè vẫn là bạn bè, có bỏ hẳn nhau đâu mà sợ. Ấy nhưng hắn không nghĩ thế. Mình đã từng nói, hắn chơi với ai là coi nhau như chí cốt anh em mà. Thế nên, rốt cuộc hắn lại tìm đến mình.

Hôm nay hắn đến, không vồ vập như mọi khi. hắn hỏi mình sơ qua cuộc sống thời gian vừa qua. Mình bảo ổn. Hắn thì thẳng tính, đốp thẳng vào mặt mình:

- Cậu có mới nới cũ, vừa gặp lại lũ bạn, đã hớn ha hớn hở, rồi quên ngay thằng bạn chí cốt này. Cậu thử ngẫm xem, bao nhiêu năm nay, có mấy khi chúng nhòm ngó đến cậu. Chỉ có mình, âm thầm theo dõi cậu, cận kề bên cậu, giờ chỉ vì mấy kẻ đó, cậu định quên mình sao?

Vẫn biết tính hắn ích kỉ, đã thân ai là không muốn san sẻ bạn bè với người khác. Thế nhưng mình lại nghĩ, mình đi với bạn bè, cũng là cơ hội cho hắn giao lưu với những người khác. Biết đâu hắn tìm được thêm tri kỉ. Nhưng hắn không nghĩ thế, hắn tiếp tục xả vào mặt mình:

- Không biết giờ này cậu còn nhớ nổi mình là ai không? hay ngay cái tên mình, cậu cũng quên nốt.

Mình rụt rè nói:

- Cậu là CÔ ĐƠN, tớ quên sao được. Đừng giận tớ, bọn mình mãi mãi là bạn thân mà.

Hắn bỏ về, nhưng không quên nhắc lại:

- Tớ với cậu là bạn tri kỉ, đừng quên điều đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét