Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

MÙA NGÔ

Nắng trải vàng trên con đường dẫn tới triền sông. Gió mơn man đùa mái tóc xõa tung của Nga. Tay xách đôi dép lê, ống quần sắn lên ngang bắp chân để lộ đôi chân trần nhỏ nhắn, Nga chạy thoăn thoắt xuống bờ nước. Đã lâu lắm rồi, cô chẳng thể hồn nhiên đến thế.

Mấy đứa em chạy theo cười vang khi nhìn thấy chị đùa nghịch làn nước như trẻ nhỏ. Chúng cùng Nga mò dọc bờ sông bắt một mớ trai, ốc rồi kéo nhau lên. Cả hội ngồi bệt xuống vệ cỏ cười nói hỉ hả.

Bọn chúng đều người cùng quê, giờ lại cùng đi học trên thành phố. Nga thì sinh ra ở thành phố, ngày nhỏ, cứ nghỉ hè là mẹ cho Nga về quê chơi với các em nên miền quê này thân thương với cô chẳng khác nào cô đã từng lớn lên ở đây. Mấy chị em thường xuyên gặp gỡ nhau trên thành phố nên thân mật và quan tâm đến nhau lắm.

Hôm trước cái H bị ốm, cô bạn cùng trọ với nó lại về quê, thế là ban ngày, mấy đứa kia chia nhau cơm nước phục vụ H, còn tối thì Nga đến ngủ trông em. Tình cảm chị em ngày càng gắn bó không thể tách rời. Đã 30 tuổi mà Nga vẫn chưa lập gia đình. Cha mẹ phiền lòng lắm, bởi từ ngày chia tay mối tình đầu, Nga dứt khoát không mở lòng với ai.

Nhìn sang bờ sông bên kia, những bãi ngô đang thì trổ bông làm Nga chợt nhớ lại một lần khi Nga và Hoàng về thăm quê. Tối ấy hai đứa lang thang dọc con sông cũng mùa ngô trổ bông, Hoàng đã bảo Nga sau này khi hai đứa thành vợ chồng, sẽ mua một bãi đất bên sông để trồng ngô, nghỉ hè sẽ cho con về quê bẻ ngô. Vậy mà, chẳng lời từ biệt, Hoàng bước chân ra khỏi cuộc đời Nga vĩnh viễn.

Từ đó tới giờ đã 8 năm. Bao người đàn ông ngỏ lời, bao giọt nước mắt cô đơn tủi hờn đã nhỏ xuống, vậy mà Nga vẫn không thể quên Hoàng. Chẳng biết tại Nga còn yêu Hoàng nhiều đến thế, hay tại cách Hoàng ra đi khiến cô oán, cô hờn, cô không quên anh như để đầy đọa anh và cả chính cô.

Cái H goi giật giọng làm Nga choàng tỉnh:

- Về thôi chị Nga, còn nấu bữa cháo trai chứ. Q đi mua quẩy nhé. Cháo quẩy thì tuyệt ngon. Tối nay bọn mình dọn ra sân nhà em ăn cho mát. Hôm nay 16 thể nào trăng cũng sáng lắm.

Nga lững thững theo chân lũ nhỏ về nhưng câu nói của H lại không rời khỏi đầu cô. Phải, 16 trăng sáng lắm. Hôm đó Hoàng cũng nói:

- Hôm nay trăng sáng lắm, 16 mà em. Anh thích con sông quê em. Từ nay, mỗi năm bọn mình ít nhất một lần phải về quê nhé. Chọn mùa ngô ấy, cho dư vị quê hương thêm đậm đà.

Vậy mà sau cái hôm 16 trăng tròn ấy chưa đầy ba tháng, Hoàng lặng lẽ ra đi không một lời chào, không một câu chia tay hay từ giã.

Hoàng sinh ra ở Hà nội, cha mẹ đều sang nước ngoài làm việc từ nhiều năm. Ngày nhỏ Hoàng sống cùng bà ngoại. Năm ngoái, bà Hoàng mất. Hoàng sống cô độc trong sự giàu sang cha mẹ tạo cho. Rất may là Hoàng không có lối sống công tử bột bởi bà ngoại là người có nền nếp gia phong, cách giáo dục tuy khắt khe nhưng lại khiến Hoàng trưởng thành mang tính giáo dục cao.

Hoàng hơn Nga 3 tuổi. Hai người quen nhau tình cờ khi Nga đến thực tập tại bệnh viện nơi Hoàng làm việc. Tình cảm hai người phát triển rất nhanh chóng khiến nhiều lúc Nga lo sợ. Cô sợ cái gì đến quá nhanh cũng ra đi không níu kịp. Nhưng nỗi sợ ấy luôn được Hoàng làm dịu đi bởi sự chăm sóc ân cần của anh.

Trước đây Hoàng có yêu một cô bạn học từ thời cấp ba, nhưng khi học đến năm thứ hai đại học cô ấy chuyển vào nam cùng gia đình nên đã nói lời chia tay với Hoàng. Vốn tính tình cảm, Hoàng cũng rất buồn nên từ ngày đó đến khi gặp Nga, Hoàng không yêu ai nữa.

Còn Nga, cô được nhiều người để ý do bản tính sôi nổi, ăn nói có duyên và thông minh. Cô cũng thích một vài người trong số những anh chàng theo đuổi mình nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở vài lần đi cà phê hay ăn kem. Cô thấy họ thiếu một cái gì đó mà cô không nhận rõ được, nhưng chỉ biết họ không khiến cô an lòng gửi gắm tình cảm của mình. Mãi đến năm cuối đại học, cô mới gặp Hoàng và yêu anh ngay lần đầu gặp mặt.

Hoàng khá thư sinh, cao ráo, trắng trẻo, người mảnh dẻ, đeo đôi kính cận. Ngược với hình dáng bên ngoài, anh có những bước đi vững chãi, có cách giao tiếp đầy tự tin và có một kho kiến thức phong phú. Anh được khá nhiều cô gái vây quanh.

Hoàng cũng luôn nói với Nga, anh yêu cô không phải do cô quá xinh đẹp, mà bởi bản tính hồn nhiên và sự thông minh dí dỏm của cô. Mọi người khi ở xung quanh cô đều có tâm trạng hào hứng đón nhận niềm vui.

Cha mẹ Nga cũng rất hài lòng về Hoàng. Ông bà cũng mong một ngày gần đây, hai người sẽ tổ chức đám cưới bởi cô cũng là con gái duy nhất của họ.

Ấy vậy mà bỗng dưng Hoàng đi biệt, mất tích khỏi thành phố. Căn nhà cũ không bán nhưng khóa cửa im ỉm. Hỏi hàng xóm cũng không ai biết hoàng đi đâu. Nga có tới bệnh viện thì biết Hoàng đã viết đơn xin thôi việc với lí do đoàn tụ gia đình và ra đi vội vã không kịp nhận quyết định đồng ý của bệnh viện.

Sau bao lo lắng cho Hoàng, Nga trở về với cay đắng tủi hờn. Rất nhiều đêm, Nga chỉ ước, có thể biết được lí do sao Hoàng rời xa cô âm thầm như vậy, thì dù có không kéo được Hoàng về lại bên mình, lòng Nga cũng thanh thản.

Năm tháng qua đi, nỗi nhớ của Nga cũng nguôi ngoai dần, nhưng ám ảnh về sự rũ bỏ của Hoàng khiến Nga không dám đến với người đàn ông nào khác. Nhiều lúc, cô thấy khinh bỉ chính sự bạc nhược của mình. Nếu Hoàng yêu cô, nếu Hoàng có trách nhiệm với cô, anh đã không ra đi thế này.

Lại một mùa ngô nữa qua đi. Hôm qua, mấy đứa em về quê nhưng Nga phải đi dự hội thảo nên không về. Cái H sắp ra trường, nó về hái ngô cho bố mẹ nên hôm nay hẹn chiều sẽ mang ngô lên biếu hai bác. Nga đi mua mấy món ngon về, tối nay sẽ nấu bữa cơm gọi cả mấy chị em sang cùng ăn với gia đình Nga cho vui.

Sau bữa ăn, cái H đứng rửa bát cùng Nga. Nó ngập ngừng hỏi:

- Dạo này chị có tin tức gì của anh Hoàng không?

- Sao tự nhiên hôm nay lại hỏi thế? Nếu có thì đã có lâu rồi em ạ. Giờ này chắc chẳng còn ai nhớ ra chị để mà gửi tin nữa đâu.

- Tại....

- Sao? Có gì à? Em nói đi, cứ ngập ngừng thế, chị lo lắm.

- Sáng nay khi đi bẻ ngô, em nhìn thấy ai đó rất giống anh Hoàng, nhưng anh ấy đi nhanh quá, em không đuổi kịp. Mà hồi gặp anh Hoàng, em cũng nhỏ quá, nên giờ chỉ nhớ mang máng thôi nên em không dám chắc.

- Chị tin là anh ấy. Mấy hôm nay chị cũng bồn chồn lắm. Chẳng hiểu mình nữa. mà anh ấy về quê, nghĩa là anh ấy vẫn nhớ chị. Chị phải tìm anh ấy ở đâu bây giờ?

Không kịp nghĩ thêm, Nga chạy ra lấy xe máy lao vội đến nhà cũ của Hoàng nhưng căn nhà vẫn im ỉm. Chiếc khóa gỉ sét vẫn nằm đó suốt tám năm nay. Cỏ và rêu đua nhau mọc bên vách tường. Căn nhà dường như đã trở thành nhà hoang.

Buồn bã, Nga quay xe trở về:

- Hoàng ơi, anh đã về đúng không? Có thể một lần gặp em, cho vơi đi bao nhớ nhung dồn nén được không anh?

Ngày hôm sau, Nga xin nghỉ phép. Cô dành thời gian đi khắp nơi trước đây hai người từng đến, hỏi thăm mọi người quen cũ có thể biết thông tin về Hoàng. Năm ngày trôi qua không kết quả gì. Chỉ còn hai ngày nữa là hết phép. Nga rủ mấy đứa em thứ bảy về quê. Bọn chúng giờ có người yêu cả rồi, nên mỗi lần về quê số lượng tăng lên gấp đôi. Buổi tối chật cứng nhà mấy cô mấy chú.

Tối thứ bẩy mấy cặp yêu nhau dắt nhau ra vệ sông ngồi hóng gió. Chỉ có Nga và cái H, người yêu nó đi Sài gòn công tác nên ở nhà cùng Nga. Ngẫm nghĩ thế nào, nga rủ nó sang bên sông ngắm đồng ngô.

Hôm nay lại là đêm 16, trăng soi rõ từng đọt ngô như giữa ban ngày. Mùi ngô non thoang thoảng trong gió làm lòng Nga dịu nhẹ. Hai chị em dắt tay nhau đi dọc đồng ngô cho đến khi đôi chân mỏi nhừ. Lúc này, đêm cũng đã rất khuya, H bảo hai chị em quay về không sương ngoài đồng độc lắm. Nghe lời em, Nga cũng rảo bước theo chân H.

Đi đến gần chiếc cầu bắc qua sông, hai chị em hét toáng lên rồi bỏ chạy thục mạng. Bóng một người đứng im lìm giữa cây cầu trong đêm khuya tĩnh mịch làm hai đứa run lẩy bẩy.

Giọng đàn ông gọi với theo :

- Nga.

Cái giọng ấy, 8 năm nay Nga không được nghe lại nhưng đến giờ cô vẫn không thể quên. Cô đứng sững lại nhưng chợt co dúm người lại. Anh hay là ...ảo ảnh của anh?

Cô lập tức trấn tĩnh lại, dù anh hay ảo ảnh thì cô cũng muốn gặp lại một lần. Và cô đi như chạy về phía anh, mặc cho H đứng chôn chân tại chỗ.

Anh cũng lao về phía cô. Họ ôm chầm lấy nhau. Mọi thứ đều là thật, không hề có ảo ảnh ở đây. Đúng là anh rồi, cô mừng quá, chỉ ôm chặt lấy anh như sợ buông tay ra, anh sẽ lại biến mất.

Anh gục đầu trên vai cô, nước mắt anh ướt đầm vai áo. Cô cũng để mặc nước mắt mình tuôn xối xả, cho thỏa 8 năm mong chờ.

Hai người cứ ôm nhau như thế cho đến khi trời rạng sáng. Cái H về nhà báo cho mọi người biết rồi quay ra mấy lần vẫn thấy cảnh tượng ấy nên không nỡ gọi.

Gần sáng, sương rơi lất phất nên H lo anh chị ốm, nó đánh liều gọi hai người. Cả hai như bừng tỉnh, quay sang nhìn nó. Nó bảo, anh chị về nhà, từ từ nói chuyện. Ở đây sương độc lắm, sợ chị ốm.

Hai người làm theo nó như cái máy.

Về đến nhà, mọi người vẫn đang say giấc. Nga bảo H đi ngủ, còn cô và Hoàng ngồi ở hiên nhà nói chuyện. Lúc này, anh mới trấn tĩnh và kể cho cô nghe hết mọi chuyện.

Cách đây tám năm, anh đột ngột nhận được tin báo, cha mẹ anh bị thương rất nặng trong một vụ thanh toán lẫn nhau của các băng phái buôn bán. Vì sự việc chưa rõ ràng và tính chất nguy hiểm cao, anh không dám nói cho cô biết mà lặng lẽ sang nước ngoài chăm sóc cha mẹ. Cha anh sống đời sống thực vật, còn mẹ anh nằm viện gần một năm thì mất do sức khỏe quá yếu sau nhiều lần phẫu thuật.

Anh sống như điên dại trong suốt thời gian ấy, trong đầu chỉ nung nấu ý định trả thù cho cha mẹ. Mặc dù mẹ anh khuyên can nhiều lần nhưng anh không thể đang tâm nhìn cha mẹ mình như vậy. Anh tìm cách tiếp cận với những kẻ anh nghi là cho người hãm hại cha mẹ mình, rồi thao túng tài sản của ông ta do anh có kiến thức và cha mẹ anh có vai vế trong cộng đồng người việt ở nước ngoài.

Cho đến trước khi mất, mẹ đã gọi anh vào và nói:

- Con ạ, chuyện xảy đến với cha mẹ có một phần lỗi của cha mẹ, bởi cha mẹ tin bọn họ làm ăn chân chính nên đã hợp tác. Đến khi phát hiện bọn họ làm ăn phi pháp, cha mẹ kiên quyết rút lui, bọn họ sợ bại lộ nên đã phải làm vậy với cha mẹ. Con đừng mang hận vào người. Trả thù không bao giờ thanh thản đâu con ạ. Mẹ mong con sống bình an để chăm lo cho cha.

Mẹ mất rồi, Hoàng càng đau đớn, ý muốn trả thù càng cao. Anh đã có những ảnh hưởng lớn đến công việc làm ăn của kẻ thù. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn cha như vậy, anh lại nghĩ, nợ máu phải trả bằng máu, dù ông ta có phá gia bại sản, lòng anh cũng không thanh thản. Cho nên, anh vẫn muốn tìm cách khác trả thù.

Nhưng anh chưa kịp làm thì đã có kẻ khác, vì mối thù khác, đã thanh toán hắn ta ngay tại nhà riêng.

Sau thời gian ấy, anh sống câm lặng để chăm sóc cha. Cho đến tận tháng trước, cha anh mới ra đi sau một giấc ngủ dài. tài sản anh có được ở nước ngoài khá lớn, nhưng anh không nuối tiếc. Anh phân chia công việc lại cho một số bạn bè thân tín rồi quay về Việt nam.

Suốt quãng thời gian ở nước ngoài, anh không dám báo cho cô vì sợ khi mình trả thù, mình chưa chắc đã bảo tồn được tính mạng, nếu để cô biết, cô sẽ đau lòng lắm.

Giờ anh về đây, anh muốn quay lại nơi này, để nhớ về cô. Anh cũng đã hỏi thăm về cô, biết cô vẫn một mình, nhưng anh thấy có lỗi với cô nhiều quá, anh chẳng biết sẽ bày tỏ với cô ra sao. Cho nên, cả tuần nay anh lang thang theo cô mà không dám để cô biết.

Cho đến tối nay, anh đứng đó đợi cô vì không thể kìm lòng mình nữa. Anh hiểu cô vẫn nhớ đến anh.

Họ nói chuyện cho đến sáng.

Ngày hôm sau, hai người vội vàng về thành phố để báo cho cha mẹ cô biết.

Một tháng sau anh đưa tro cốt cha mẹ mình về quê. Họ nằm cạnh bà anh, ba người thân yêu nhất của anh đã yên nghỉ. Giờ anh chỉ còn cô, thứ quý giá nhất cuộc đời anh còn may mắn tìm lại được sau tám năm.

Ba năm sau họ làm đám cưới.

Ông trời thương họ chia xa, nên dù cô khá lớn tuổi, cuối năm ấy, họ sinh bé trai đầu lòng.

Ba năm sau, bé thứ hai ra đời.

Hai năm sau nữa, một bé gái đáng yêu góp mặt với gia đình ấy cùng hai anh trai. Một gia đình năm người hạnh phúc.

Anh quay lại bệnh viện làm việc. Cả hai cùng nghề nhưng khác cơ quan, cuộc sống của họ bình dị như bao gia đình khác.

Căn nhà họ ở có một điều đặc biệt, đó là, vào bất kể mùa nào, cũng có chiếc bình lớn ở góc phòng.

Ở đó có cắm mấy cây ngô đã ngả vàng....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét