Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

HỌC NHỊN

Hôm nay bực mình quá đi, kế toán thì ấm a ấm ớ như trên trời rơi xuống, cái gì cũng không biết mà lại hay tự ý làm. Công nhân đã vất vả rồi, nó không hỏi mình hàng hóa sắp xếp ra sao cứ bảo làm bừa đi để xếp xuống rồi lại phải bốc lên. Quát nó một chặp rồi lại cáu đến mấy đứa công nhân mới. Nó tưởng đến công ty này để chơi hay sao ấy, bê được một bao lại đứng cười, chỉ một đằng, làm một nẻo, nói nó nó lại bảo giọng chị nói em không hiểu gì. Điên hết cả người, quát ầm lên: Không hiểu thì phải dừng lại, hỏi cho hiểu rồi mới làm chứ.(Mà quát thế, chả biết nó có nghe được mình đang nói gì không, nhưng chắc biết mình giận nên chúng nó im thít,cung cúc làm việc).

Để hạ hỏa, mình cho chúng nó giải lao, còn mình thì vào văn phòng ngồi cho hơi lạnh từ điều hòa làm cho cái đầu mát đi đôi chút. Ngồi một mình chợt nhớ đến câu chị gái nói: Gieo nhân nào gặp quả đó, H cáu giận cũng là gieo nhân không tốt, hậu quả không hay đâu, hãy biết kiềm chế bản thân mình đi. Mình lại nghĩ đến mấy đứa công nhân, chúng nó đều quá ít tuổi, toàn 18 - 20 thôi. Ngày xưa mình bằng tuổi nó, ăn có khi mẹ còn phải nịnh mới chịu ăn chứ đâu đã biết làm gì, thế là lại thương. Buổi tối chúng ngồi ăn cơm, thấy trong tủ lạnh có mấy cây nem chua nên mang ra cho bọn nó ăn. Chúng ăn uống vui vẻ rồi vội vàng đi làm tiếp vì nhiều việc quá phải tăng ca. Liệu có phải mình là người xấu không? Chỉ nhìn thấy mặt yếu kém mà không cảm nhận được những nét tốt đẹp ở con người mấy đứa trẻ này?

Bình thường ai ít tiếp xúc với mình cũng đều nghĩ mình chắc chẳng bao giờ có thể nổi cáu được. Không những thế, hồi mình sinh con bé, bà giúp việc ở với mình gần một năm mà vẫn còn phát biểu: Sao mà mẹ nhẹ nhàng thế, chẳng bao giờ quát con câu nào, thằng bé bắt nạt đủ thứ mà vẫn cứ chiều được. Chú ấy(là chồng mình đấy) có phúc mà không biết đường hưởng.

Rồi sau đó mình quay về với chồng, bao nền nã của mình ngày một tan biến. Mình không làm gì được chồng, bao oan nghiệt chồng đối xử không nói được ra, đổ hết lên đầu bà ấy. Nhiều khi, một chuyện không đâu mình cũng quát ầm nhà lên, rồi lại khóc âm thầm một mình. Sau đó mấy tháng, thương bà ấy quá, ám ảnh bởi cái nhìn ngỡ ngàng của bà ấy mỗi khi mình cáu giận nên đã gọi bà ấy ra và bảo:

- Thôi cháu cho cô về, cô ở đây với cháu khổ lắm, không ở được đâu. Bao giờ cuộc sống của cháu ổn định, cháu sẽ gọi cô ra.

Bà ấy khóc suốt nhưng rồi cũng ra đi vì mình đã quyết định rồi. Khi đi, bà ấy ôm con bé nhà mình hôn khắp người nước mắt chảy lã chã làm mình cũng khóc theo. Chắc có lẽ đây là cặp duy nhất chủ và người giúp việc chia tay mà lưu luyến khóc mếu nhiều đến vậy.

Cho nên, sau chuyện ấy, gặp ai mình cũng phải bảo với họ là mình nóng tính lắm đấy, để sau này họ đừng ngỡ ngàng khi mình nổi xung lên.

Với khách hàng, bây giờ ai cũng chung một nhận xét là, mình khó tính, kiêu ngạo, bất cần,không bao giờ chăm sóc khách hàng mà hễ khách hàng tỏ thái độ khó chịu là lập tức "say goodbye". Mình cũng công nhận điều ấy. Mình cho rằng, họ và mình chỉ là thương mại, thuận mua vừa bán. Nếu hàng hóa của mình không phù hợp thì dù mình có hậu mãi tốt đến đâu họ cũng bỏ chạy. Vậy nên chẳng thể bắt vành bắt vẻ mình này nọ được.

Thế mới nói, không biết mình có thuộc tuýp người giả tạo không nhỉ?

Mẹ thì nói, mình có máu...điên. Bình thương thì thế nào cũng được, nhưng khi điên lên rồi thì không còn là mình, nói lung tung bất cần.

Mình muốn cải tổ lắm chứ, gần đây mẹ cũng khen giờ biết nhịn hơn trước nhiều. Thế mà vẫn hay quát công nhân, vẫn hay cáu giận khách hàng. Hihihi, phấn đấu chuyện này, còn khó hơn học hỏi chuyên môn.

Có ai có bí quyết gì, để mình trở nên nền nã không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét