Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

THẦY

Mình có một thói quen, đó là thời gian đi đường mình thường dùng để tranh thủ nghĩ ngợi về những điều quan trọng mà khi ở công ty hay ở nhà không tập trung suy nghĩ được. Chính vì thế, nhiều lúc có việc căng thẳng, mình phải đi ra đường cho thoáng gió và cũng là có đủ tập trung suy nghĩ cho thấu đáo.

Từ trưa hôm qua tới giờ, trừ những lúc bận rộn, cứ rảnh ra chút nào là hình ảnh thầy và câu nói của cô bạn thân lại vang lên: " Mày không thể tưởng tượng được đâu, thầy già và tiều tụy kinh khủng. Tao không thể tin vào mắt mình khi đến thăm thầy".

Cái cảm giác xót xa làm cho hai mắt cay xè. Sáng nay, do đoạn đường đi công việc khá dài nên thời gian đủ để nghĩ, để nhớ lại, để đau. Nước mắt mình không nén nổi, cứ tuôn ra xối xả vì thương, vì bất lực khi chẳng thể đỡ đần được cho thầy.

Mười năm từ ngày ra trường năm nào mình cũng thăm thầy và luôn nắm rõ cuộc sống gia đình thầy. Thầy không giàu có vì thầy luôn là một nhà giáo mẫu mực, một người thầy có lương tâm nghề nghiệp và có tình người. Thầy có lòng tự trọng rất cao nhưng lại có đủ sự khiêm tốn đáng quý để chan hòa với mọi người. Cho nên, về tổng quan thì cuộc sống của thầy yên ấm mọi bề, con cái ngoan ngoãn, vợ tốt và biết chăm lo gia đình.

Từ khi gia đình mình lục đục, mình rất xấu hổ và cũng không muốn thầy phải lo lắng cho mình nên đã không đến thăm thầy nữa.

Hai năm sau khi mình đã vào sài gòn thì được tin vợ thầy ung thư, thầy đã gom hết tiền bạc mọi thứ trong nhà có được bán đi để lấy tiền đưa vợ đi singapore chữa trị. nhưng căn bệnh đó vô phương cứu chữa nên tiền thì hết mà người cũng không cứu được.

Sau đợt đó thì mình ít nghe tin về thầy.

Lần ấy mình về bắc có đi tìm nhà thầy nhưng thầy chuyển nhà, đi cả buổi không tìm được vì nhà thầy chuyển đến không có địa chỉ cụ thể, thế là quay về.

Mình hơi chủ quan vì đôi lúc có hỏi thăm các thầy cô khác về thầy thì mọi người nói thầy cũng vẫn ổn. Với nghị lực của thầy và trình độ của thầy nữa, mình vẫn tin thầy sẽ ổn.

Hàng năm cứ đến ngày nhà giáo việt nam dù thăm hay không thăm, dù chúc mừng hay không chúc mừng thì có hai người giáo viên mình luôn nhớ tới và cầu chúc an lành, đó là mẹ mình và thầy.

Mẹ thì cũng rất khổ do cuộc sống thăng trầm, con cái không hạnh phúc. Thế nhưng, mẹ còn được một niềm an ủi đó là các anh mình thành đạt cả. Đó là mong mỏi lớn nhất của tuổi già và cũng là cái cọc cho người già bấu vứu, nương tựa.

Còn thầy, vợ mất, con làm ăn phá sản, giờ, khi đã về hưu, thầy vẫn phải đi dạy thêm để lấy tiền lo lắng cho con cháu. Chỉ thấy ông trời sao không công bằng gì cả. Một người như thầy mà cuộc đời chẳng có được cái hậu khi về già.

Hoàn cảnh cuộc sống như thế, thầy già và tiều tụy đi là điều dễ hiểu. Mình chỉ thấy có lỗi vì không thể giúp thầy được gì. Giúp một con đường thì không đủ năng lực, giúp về tiền bạc thì thầy sẽ không nhận.

Đúng là, khi làm ơn, chẳng ai nghĩ đến sau này sẽ được trả ơn. Nhưng người mang ơn thì ghi nhớ cả đời dù có cơ hội hay không có cơ hội báo đáp.

Khi trước lúc gia đình mình phá sản, có hai người dang tay cứu giúp mình. Một người là chị gái của mẹ, bác đã nuôi mình hai năm đầu đại học mà không cần biết sau này mình có trả được gì không. Nhưng điều đó còn dễ hiểu vì bác là ruột thịt với mình. Người thứ hai là thầy, thầy tiếc cho năng lực của mình, thương cho hoàn cảnh gia đình đúng lúc mình định hướng cuộc đời, thầy đã gọi mình đến nhà, dạy mình cả một năm trời không lấy một đồng tiền học nào, còn trợ giúp mình nhiều thứ. Sau này khi gia đình khá giả, mình cũng thăm thầy và tặng thày quà nhưng mình chẳng bao giờ thấy đủ cho tấm lòng của thầy. Lúc nào cũng thấy nợ thầy một ân tình.

Hôm trước mình nhắn tin chúc mừng thầy nhân ngày nhà giáo Việt Nam thấy thầy trả lời rất nhanh nhẹn, chính xác và vui vẻ, mình vui cả buổi tối hôm đó vì nghĩ thầy vẫn còn rất khỏe và phong độ. Mình không muốn gọi điện vì thầy trò mấy năm xa cách nói chuyện qua điện thoại sẽ không đủ được. Dự định trong đầu sẽ đến thăm thầy vào dịp tết khi ra bắc. Vậy mà hôm qua nghe tin về thầy, hôm nay lại không đủ can đảm gọi cho thầy dù rất muốn thăm hỏi động viên thầy. Mình hiểu cảm giác của người đang ở hoàn cảnh như thầy, mọi lời hỏi thăm đều rất dễ động chạm đến những nỗi niềm riêng. Vì thế, tâm trí mình cứ quanh quẩn với cuộc đời thầy.

Mỗi người đều chỉ sống một lần. Sống có lương tâm và trách nhiệm như thầy, mà cũng đâu có được bình an đi hết kiếp người. Vậy nên, cứ sống hết tấm chân tình của mình cho cuộc đời này, còn phúc phận thì đừng đỏi hỏi. Nếu có bất hạnh, thì hãy coi như kiếp trước ta không tu thân, để kiếp này phải trả nợ luân hồi.

Thầy ơi, hãy gắng sức để hy vọng ngày mai con thầy sẽ làm lại sự nghiệp, thầy sẽ được hưởng những năm cuối đời bình an thầy ạ. Em luôn tin một người như thầy không thể bất hạnh quá lâu. Cầu mong cho thầy được mạnh khỏe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét