Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

TRUYỆN TÔI

Bạn giới thiệu cho mình truyện " Cô đơn trên mạng" nhưng mình đã trót đọc nó trước mất rồi.Mình thích lối viết của nhà văn ấy, qua cách viết đó mình cảm nhận được một con người thực đầy cuồng nhiệt, đầy bức xúc, đầy bế tắc, đầy va vấp nhưng cũng đầy quyến rũ.

Mình nghĩ ai đọc quyển truyện đó cũng thấy một chút "Tôi" trong đó.Nó là đủ các màu sắc của nỗi đau, đủ màu sắc của tình yêu, niềm đam mê thể xác, những khát khao yêu đương cháy bỏng nhưng vô cùng cao quý.

Có một cái ngưỡng vô hình nào đó mà nhân vật chính, một người phụ nữ cá tính và có tri thức không thể vượt qua.Nó chính là nỗi đau đớn to lớn nhất nhân vật ấy phải gánh chịu.Khi đọc câu truyện, mình nhiều lần phải hỏi lại chính mình, nếu là mình, mình sẽ làm gì? Và câu trả lời của mình không thể khác những gì tác giả đưa ra trong câu truyện.Cho nên mình thích cuốn sách đó.Mình đã mất khá nhiều nước mắt cho chuyện tình ấy.

Rồi sau khi đọc nó,câu chuyện ấy thi thoảng lại hiện lên trong đầu mình.Tác giả không ngại để nhân vật của mình đau, không ngại họ buồn và tuyệt vọng.Kết thúc câu chuyện cũng là sự giãy giụa đầy bế tắc của nhân vật.Mình bị ám ảnh: Phải chăng con người ta sinh ra để đau khổ?

Mình tin rằng, chỉ có người va vấp nhiều trong cuộc sống mới có đủ cảm xúc để viết nên những câu chuyện đa chiều, đa nhân cách đến thế.Mình luôn luôn ngưỡng mộ các nhà văn bởi họ nhìn đời bằng góc nhìn vô cùng đặc biệt, người bình thường khó mà cảm nhận hết.

Một lần mình đọc một câu chuyện, lâu lắm rồi nên mình cũng không còn nhớ truyện đó là gì, tác giả là ai, nhưng cái cảm giác khi đọc lại nguyên vẹn trong mình.Câu chuyện đó kể về một nhà văn bị từ chối đăng bài vì những câu chuyện của anh ta không phù hợp với thị hiếu của người đọc.Anh ta hết tiền, đói khát.Nhưng hễ có được đồng nhuận bút nào từ những mẩu tin vỉa hè thì lại để dành mua giấy và bút chì để viết cho thoả cơn nghiện viết lách.Hàng ngày, cơn đói hành hạ.Anh ta lang thang, trong đầu ngoài cái đói ra, anh ta không nghĩ được gì khác.Mình đề cập đến đây không phải là nội dung câu chuyện, mà chỉ đề cập cách tác giả tả các cơn đói của anh ta. Mình không biết mình có phải là người quá nhiều cảm xúc hay không nhưng khi đọc truyện đó, những hình ảnh diễn tả trong câu truyện như hiện ra trước mắt mình, cơn đói như hành hạ mình, cái cảm giác buồn nôn của kẻ đói dài ngày ngửi thấy mùi thức ăn như đang nằm trong chính cơ thể mình.Cao trào là mình đã nôn khi đọc đến đoạn, anh nhà văn đó vì đói quá đã gặm mẩu xương lợn người ta vứt lại trên chiếc quầy bán thịt sau khi tan chợ rồi sau đó nôn thốc nôn tháo vì lợm giọng.Mình nôn đúng với cảm giác lợm giọng người ta tả trong truyện.

Càng về sau này, mình càng nhận ra một điều.Con người mình khá kì dị.Mình dễ dàng nhập cảm xúc của mình vào những câu chuyện, dù chuyện đó chỉ là những cuốn tiểu thuyết hay là những mảnh đời của ai đó mình được nghe kể hay chứng kiến.Mình sống chập chờn như không phải chỉ dành cho cá nhân mình.Lúc vui, lúc buồn vô cùng bất chợt.

Mấy hôm nay mình rất hoang mang, mình không biết lựa chọn cho mình con đường nào để đi cho hợp lí với bản thân mình.Mình không tin mình đủ chín chắn để nhận lấy hạnh phúc.Mình cũng không tin mình đủ lạnh lùng để ruồng bỏ.

Mình đang rất chơi vơi.

1 nhận xét:

  1. Hãy buông lỏng lí trí để con tim mình quyết định LH à

    Trả lờiXóa