Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

YÊU VÀ THÍCH

Lúc mới quen nhau, anh và em nói chuyện cả ngày, em chỉ thấy vui, chẳng ghét anh điểm gì, chẳng giận hờn vu vơ.Vì em thích anh.

Chúng ta bắt đầu nói chuyện nhiều tới mức nhớ nhau, hàng ngày phải nói, thậm chí hàng giờ phải nói.Chỉ có buổi tối em trả anh về với cuộc sống của anh.Em bắt đầu nhớ anh hằng đêm.Đó là lúc em thích anh.

Rồi đến khi chúng ta nói những câu chuyện chỉ của riêng chúng ta, anh yêu em, còn em chỉ...thích anh.Em hay để ý câu chữ của anh hơn, xét nét tình cảm của anh, xem chúng thật đến...100% hay không?Khi đó, em vẫn chỉ thích anh.

Anh cũng rất xét nét những gì em nói, những việc em làm.Mà em thì trẻ con, rất muốn trêu ngươi người khác, nhất là anh.Nên em thường làm anh giận.Em cũng giận theo.Anh giảng hoà, em vui.Em lại thích anh.

Mỗi khi em đòi dừng lại, đòi bỏ anh.Anh mặc cho em thoả mãn chút trẻ con ấy nhưng anh lại có cách để kéo em về bên anh.Mỗi lần như vậy, em lại thích anh hơn một chút, cảm động với tấm lòng của anh hơn một chút.Em rất thích anh.

Có lẽ được chiều, nên em hưng phấn.Em đã vượt quá giới hạn sự hy sinh của anh.Anh giận em lắm phải không?Em thấy tội lỗi mỗi khi nghĩ lại những lời em đã nói ra với anh.Em rất xấu hổ và cảm nhận được sự bức bối của anh khi nghe chúng.Em thấy mình đau, nỗi đau anh nhận từ em.Lúc này, em biết, em yêu anh.

Em sợ cả việc nhận lỗi sẽ làm anh buồn.Sợ thấy dấu vết của em để lại trong cuộc sống của anh.Nó sẽ làm anh khinh bỉ.Nhưng em sợ hơn cả, lại là nỗi sợ anh sẽ đau lòng khi nghĩ em không nhận ra lỗi lầm của mình.Em nói với anh lời xin lỗi chân thành.Bởi em yêu anh.

Em không níu kéo anh.Bởi làm thế là xúc phạm anh.Cho nên em cũng muốn dừng lại, giống như anh, nhưng không phải vì em, mà vì anh đó.Anh yêu ạ.Giờ đây em rất yêu anh.

Mãi đến khi không là gì của nhau, em mới cảm nhận được sự khác biệt của yêu và thích.Lúc trước, em muốn nói thích, em sẽ bảo anh "Em thích anh".Khi thấy vui, thấy tự hào về anh, em bảo "Em yêu anh".Còn giờ đây, em hiểu, thích là muốn được người đó làm cho mình vui.Còn yêu, đó là chấp nhận không vui để người đó bình an.Đó là yêu phải không anh?.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét