Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

SINH NHẬT CON GÁI

Hôm nay là sinh nhật con gái.

Mẹ nhớ hồi mang bầu con,mẹ buồn nhiều, cô đơn và tuyệt vọng.Cả gia đình phản đối việc mang bầu vào thời điểm ấy.Việc giữ lại con cũng là sự đấu tranh vô cùng lớn của mẹ với cả định mệnh.Chỉ cần mẹ buông xuôi, có lẽ con đã không thể ở đây với hình hài xinh xắn này.Hôm nay, mẹ cảm ơn trời đã cho mẹ đủ quyết tâm để giữ con bằng mọi giá.Những ngày nằm viện để giữ con, những áp lực của cuộc sống bất hạnh, những giọt nước mắt cay đắng hàng đêm.Mẹ cũng không hiểu sao mẹ đủ nghị lực để vượt qua tất cả những chuyện đó.

Khi mang bầu con ở tháng thứ sáu, bác sỹ cảnh báo nếu mẹ không chịu bồi dưỡng thì con sinh ra sẽ chỉ khoảng 2,5 kg, sẽ nhiều xác xuất còi xương, suy dinh dưỡng.Mẹ nghe xong, bủn rủn hết người.Mẹ sấp ngửa ra về, trên đường về mẹ mua tất cả những thứ bổ dưỡng mẹ có thể tìm thấy.Rồi từ hôm đó, mẹ ăn, mẹ uống, mẹ tẩm bổ chỉ để cho con thôi.Khi mang bầu anh, cả nhà vui mừng, mẹ được chăm sóc chu đáo, được mọi người quan tâm.Anh sinh ra bụ bẫm khoẻ mạnh,được 3.4kg.Mẹ thấy xót xa cho con.Ngoài mẹ, không một ai mong muốn sự tồn tại của con cả, vậy mà mẹ vì nỗi buồn của mẹ đã quên chăm sóc đứa con bé bỏng của mẹ trong bụng mình.Mẹ lo cho con đến mức không dám khóc nữa, không dám nghĩ nữa, chỉ sợ mọi đau khổ của mẹ sẽ ảnh hưởng xấu đến con.

Lạy trời, đến 7 tháng, mẹ được bác sỹ cho biết con phát triển rất tốt.Bác sỹ khen mẹ biết cách chăm sóc con.Mẹ xấu hổ quá nhưng cũng rất vui vì con gái mẹ khoẻ mạnh.

Khi sinh anh, mẹ ở trong phòng sinh, người run lên cầm cập dù rằng mẹ biết cả gia đình đang ở ngoài kia.Mẹ là người không hay kêu ca, nên sinh anh mẹ cũng không kêu câu nào, chỉ lo sợ thôi.Đến khi sinh con, mẹ không nghĩ gì đến mẹ nữa, chỉ nghĩ phải sinh con ra thật khoẻ mạnh.Mẹ không hề run rẩy, không hề lo sợ, không kêu ca một tiếng nào.Con sinh ra khoẻ mạnh, 3.2 kg.Mẹ nhìn con xinh xắn, mẹ khóc rồi thiếp đi.

Từ ngày con sinh ra, con bụ bẫm và xinh xắn quá đỗi, ai cũng yêu quý con.Con lại quá nhanh nhẹn và thông minh nên con thực sự là niềm tự hào của mẹ.Khi chuyện hàn gắn của bố mẹ chẳng đi tới đâu, cũng vì con mà mẹ đủ nghị lực để dứt khoát dừng lại.Mẹ cũng ích kỉ thật đấy.Mẹ không cô đơn được.Khi trước có mình anh, mẹ không đủ bản lĩnh giao anh cho bố con để sống một mình.Giờ có con, dù có chia tay, mẹ vẫn còn con bên cạnh.Không phải mẹ không thương anh, nhưng thà chia xa mà các con đều bình an, mẹ sẽ đỡ dằn vặt hơn.Nên mẹ đã lựa chọn và mẹ nghĩ mẹ đã chọn đúng.Hai năm nay, chúng ta bình an phải không con?

Sinh nhật anh, mẹ lo lắng, hồi hộp mất ăn mất ngủ.Rồi cũng chỉ gửi quà, cũng nói được với anh vài câu chúc khách sáo.Mẹ cũng buồn, nhưng mẹ bằng lòng bởi mẹ biết, giờ anh cũng đã bình thản với hoàn cảnh mới.Anh cũng bình an như chúng ta đây.

Sinh nhật con, mấy hôm trước mẹ nhớ, mẹ muốn làm cho con một buổi sinh nhật nho nhỏ cho con vui, vậy mà tối qua mẹ chỉ nghĩ lung tung chuyện của mẹ, chẳng nhớ gì đến con cả.May mà sáng nay mẹ dậy sớm, mẹ chợt nhớ ra, mẹ thấy có lỗi với con quá.Sự quan tâm tới con dường như lúc nào cũng là vớt vát.Thế nên, mẹ viết những dòng này, để nhận lỗi với con, để chúc cho con những điều tốt đẹp nhất.

Con gái yêu, hãy chóng lớn, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn và đáng yêu con nhé.

Mẹ sẽ luôn cố gắng xứng đáng là chỗ dựa cho con trong cuộc đời.Sẽ đem tới cho con mọi điều tốt đẹp nhất mẹ có thể làm được, bằng tất cả sức lực và tấm lòng của mẹ.

Con yêu, mẹ yêu con nhiều lắm, nhiều hơn tất cả những gì mẹ có thể nói ra.

1 nhận xét: