Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

GÁI BAO

Nó sinh ra trong hình hài một cô gái yếu đuối, một người phụ nữ trẻ con, một tính cách tiểu thư, nhưng cuộc đời nó lại va đập với những éo le mà đúng ra đàn ông nên gánh vác cho nó.

Nó nhớ nhất cái lần người yêu nó, kẻ sau đó trở thành chồng nó, rón rén nhét vào ví của nó 700.000 đồng thì bị nó phát hiện.Nhưng khi anh ấy nghệt mặt ra trình bày lí do muốn tặng nó để nó bồi dưỡng ôn thi tốt nghiệp thì nó lại nhoẻn miệng cười và bằng lòng nhận số tiền ấy.Nó không phải loại hám lợi, nhưng nó là người tình cảm, nên mọi thứ quy về tình cảm đều làm nó vui.Anh làm thế là quan tâm đến nó còn gì.Nó biết anh không có nhiều tiền nên 700 ngàn đó nó quý trọng lắm.700 ngàn đó theo nó dai dẳng mãi những năm tháng vợ chồng với anh.Đầu nó lúc nào cũng văng vẳng bốn chữ "Của chồng công vợ".Thế nên, nó làm việc, nó tiêu pha cho gia đình không một chút đắn đo.Chưa bao giờ nó biết chồng có kiếm được đồng nào không(chắc chắn là có - vì anh ấy đi làm cơ mà), đã tiêu vào việc gì.Thỉnh thoảng nó cũng kiểm tra ví của chồng, nhưng không phải để soi mói, mà để bổ sung cho anh chút tiền tiêu vặt.

Nó nghĩ chồng nó không tiếc nó(Vì cái 700 ngàn đó) nên nó không có quyền so đo với chồng.Nó nuôi con, nó xây nhà, nó sắm sửa đồ đạc.Từ cái dao cạo râu, bộ quần áo của chồng đến ti vi, tủ lanh...đều bằng tiền của nó.Nhưng nó lại nhường cho chồng cái quyền được lựa chọn, được đồng ý.Chồng gật đầu, chồng thích, là nó sẽ tìm cách mua về.Chồng nó hiển nhiên có quyền hưởng thụ mọi thứ nó có thể mang lại.Nó quên một điều, nó là phụ nữ.

Nó rất phụ nữ.Nó biết nấu ăn, biết cắm hoa, biết chăm con.Nó cũng hạnh phúc lắm khi ngồi nhìn chồng con ăn những món nó nấu rồi tấm tắc khen.Nhưng nó lại đi quá giới hạn của một người phụ nữ.Vì cái 700 ngàn đó, nó tự đặt lên vai nó trách nhiệm đem tới mọi điều tốt đẹp cho chồng(cả về tiền bạc).Nó đánh mất quyền là phụ nữ của mình.

Khi cuộc sống tan vỡ, chồng nó đã tước của nó mọi thứ, từ những tài sản li ti nhỏ bé là những vật dụng trong nhà đến những khoản tiền chẳng thuộc trách nhiệm của nó.Đã có tới hai lần, vâng, nó thấy mình ngu thật, hai lần nó đi vay lãi 10%/ tháng để trả cho chồng nó số tiền mà anh ta cho là - đúng - cho là - nó nợ anh ta(nó cũng không biết chồng nó đưa nó vay lúc nào, đầu óc nó tệ vậy sao).

Cho nên, công bằng mà nói, từ đó nó căm thù đàn ông mỗi khi họ nhắc đến hai chữ "Đồng tiền" với nó.

Rồi nó lại chọn cho mình một tình cảm éo le.Lần này nó lại vì tình, nó vẫn yêu người, yêu đời.Nó yêu anh vì cái gì thì không biết, nhưng cái nó biết một cách chắc chắn đó là không phải vì tiền.Cái éo le của nó trong tình yêu ấy là thân phận.Nó không cần danh phận, nhưng thân phận thì dù không muốn xã hội cũng cứ gắn cho.Nó là "người đàn bà trong bóng tối" của anh.

Anh có quyền có gái bao, phải, có lẽ anh có đủ tiền để bao gái vì chính anh cũng cho rằng anh không nghèo đói.Nhưng nếu kiếm gái bao thì đối tượng của anh chắc phải khác, những cô gái trẻ, những bạn sinh viên, hay chí ít là những phụ nữ có thể ở gần anh để anh tìm đếm mỗi khi buồn.Thế nên, nó lại tin rằng, anh và nó đến với nhau là vì tình, chỉ là tình cảm thôi, đồng tiền ở đâu đó chứ không can hệ gì đến tình yêu của họ.Nó chắc chắn không phải là gái bao của anh, nhưng vẫn phải là người trong "bóng đêm".Nói thế thì có vẻ dài dòng, kẻ nào không biết, mà thậm chí kể cả biết, nhưng miệng lưỡi thế gian, cũng có cấm được đâu, họ sẽ ngắn gọn với cái tên "gái bao".Ừ thì gái bao, nhưng gái bao vì tình.Nó chấp nhận.

Nó đặc biệt dị ứng với tiền, nhất là tiền đó là của người yêu (Nó có kinh nghiệm xương máu rồi mà).Nên nó lập cho mình một nguyên tắc mới. Nó là phụ nữ, nên nếu đi đâu, chi tiêu lặt vặt, thì đương nhiên anh phải chi trả.Những chi tiêu mang tính cá nhân nó, nó đủ khả năng tự chi trả, không bao giờ cho phép ai chi tiêu cho nó.

Thế nên, mỗi khi anh nói tới hai chữ "Hết tiền", có lúc là đùa, có lúc là bất mãn với hoàn cảnh hiện tại (nó đoán thế), nhưng nó luôn thấy đau đớn.Cái thân phận không rõ ràng làm nó nghi ngờ, chẳng lẽ anh lo nó soi mói tiền của anh?Chẳng lẽ anh nghĩ nó định làm gái bao của anh?

Nhiều lần nó muốn nổi khùng lên vì câu nói ấy nhưng nó lại kiềm chế vì nó nghĩ, nó có động chạm gì đến tiền của anh đâu, hơn nữa, đàn ông coi trọng sự nghiệp, công việc của anh đang trục trặc, anh đang bức xúc thì nói vậy thôi.Nó còn không biết anh giàu hay nghèo, nhà cao cửa rộng tới đâu, sao có thể mơ hồ nhòm ngó tiền của anh cơ chứ.Thế là nó lại cằn nhằn vu vơ rồi cho qua.

Nhưng hôm qua thì nó giận, nó không kiềm chế được.Có thể do nó đang buồn, nhưng anh lại không chon đúng thời điểm để đùa.Hai chữ "Hết tiền" như gáo nước lạnh dội vào đầu nó.Nó không còn nghĩ cho anh nữa, nó khóc.Cái thứ gái bao trong nó trỗi dậy lòng tự trọng của một người phụ nữ, nó xả vào mặt anh những lời lẽ khó nghe nhất mà nó có thể nghĩ ra.Nó căm thù tất cả những người đàn ông không thành đạt trên đời chỉ bởi vì nó đã từng bị một kẻ như thế chà đạp.Nó trút hết nỗi đau của nó lên đầu anh.

Sau đó thì nó biết, nó đã làm anh tổn thương, nhưng nó cũng biết, nó chẳng thể giải thích nữa.Có cần nữa không?.

Nó không xứng đáng, nó không biết vứt bỏ nỗi đau.Không là anh thì cũng là người khác sẽ bị nó làm tổn thương mà thôi.

Nó câm lặng.

Họ chấm dứt.

Nó không còn là gái bao, dù được bao bằng tình.

4 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Giờ đọc lại thấy sao có lúc mình lại ngốc nghếch thế này, hihi
      Nhưng cho quay lại chắc vẫn làm vậy KH ah.

      Xóa
  2. Chua xót quá ! Anh đã nghĩ đọc xong đừng buồn nhưng sao lại cứ thở dài !
    Chia với em!

    Trả lờiXóa