Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

BÓNG MA CỦA QUÁ KHỨ

Khi em hai mươi, em có tất cả, có tuổi trẻ, có nhan sắc, có học vấn, có quá khứ, có hoài bão,có ước mơ....Và trên tất cả, em có niềm tin.Em tin cuộc đời, tin vào con người.Cho nên khi lựa chọn, em tin vào chính mình, tin em xứng đáng được đón nhận hạnh phúc, tin em có thể làm cho những người sống bên em hạnh phúc.

Em không quá ngu ngốc, nhưng khi gia đình gặp sóng gió,em chưa đủ lớn để nhìn thấy hết cái xấu xa của cuộc đời, nên em chủ quan.Cũng run sợ đấy, nhưng mơ hồ, và để an toàn, em chọn người ấy, một người kém em về mọi mặt, nhưng bù lại, em tin họ sẽ hy sinh cuộc đời họ cho em.Và em lấy chồng.

Cuộc sống với em có vẻ quá đơn giản.Khái niệm vợ chồng của em cũng thật mù mờ.Em chỉ hiểu, vợ chồng là chung sống, là cùng nhau kiếm tiền để chăm lo cho những đứa con, chăm lo cho tương lai, nhưng tương lai là cái gì thì em không biết.Em không hình dung được, lấy chồng rồi mà vẫn phải đề phòng, vẫn phải cảnh giác,lỡ ra một ngày họ trở mặt.

Thế nên, em làm việc, em sinh con.Công việc bận rộn hút hết sinh khí của em, cậu con trai bụ bẫm làm hao mòn tuổi xuân của em.Em vẫn còn trẻ, em vẫn tin em có những thứ mà chồng em hằng mê muội, em vẫn tin em đang hy sinh cho gia đình.Nhưng không ai cần sự hy sinh của em cả.Con em cần oxin hơn em.Chồng em cần những bữa nhậu, những cơn say nắng hơn em.Vậy mà em không biết.Năm thì mười hoạ chồng đưa khách về nhà chơi, họ vẫn khen em đẹp, vẫn khen con em bụ bẫm, khen vợ chồng em hạnh phúc.Em tin họ.

Thế nên, khi chồng em vô trách nhiệm, em chỉ trách mình quá bận rộn, em càng cố gắng chiều chồng, càng vắt kiệt sức lực cho những lo toan ấy.Trong lòng có ghen tuông đấy, cáu giận đấy,nhưng rồi lại tự mình an ủi "Có lẽ do mình nhạy cảm quá, vợ chồng mới lấy nhau có hơn một năm mà, sao anh ấy có thể...".

Rồi những lần cãi vã, những đòi hỏi vô cớ của chồng, những thất thường chểnh mảng.Cuối cùng thì em biết em sai.Dù có chiều chồng thế nào, có nấu ăn ngon tới đâu, có là cho chồng bao nhiêu bộ quần áo, có trốn công việc để tạo không gian riêng cho gia đình bằng những buổi đi chơi đâu đó,... cũng chẳng thể níu chân được kẻ ham chơi, vô trtachs nhiệm và tàn nhẫn là chồng em.

Nhưng, lòng tin vào con người của em vẫn chưa hết.Mỗi lần chồng em khóc, chồng em trình bày, chồng em xin lỗi, em lại quay về bên chồng dù đã khăn gói ra đi.Ngay cả quyết định ly hôn của toà án cũng chẳng ý nghĩa bằng những giọt nước mắt, những lời van vỉ, những ăn năn của chồng.Em là một kẻ nhát gan, một kẻ sợ cô đơn nhất trên đời.Đừng đánh đồng sự cô đơn với việc sống một mình.Em có thể sống một mình nhưng lại không thể cô đơn.Em không chịu nổi khi nghĩ tới hai đứa con có cha có mẹ mà lại thành côi cút.Em lại tin chồng hối cải, lại chấp nhận chồng lần nữa.Vậy mà không được.Kiếp đoạn trường rồi cũng phải kết thúc dù mình muốn hay không.

Em đoạn tuyệt với chồng.

Em cũng buồn lắm chứ, buồn vì hơn ba mươi tuổi lại quay về với số O, nhưng em lại thấy may mắn, may mắn là còn số O tròn trịa.

Nhưng từ đó em mất niềm tin.Chính em cũng không biết là em đã đánh mất.Em không tin vào hạnh phúc, không tin vào con người, không tin vào tương lai.Em chỉ chắc chắn khi nó là quá khứ.

Ngày học đại học, có một cậu bạn rất quý em, gọi là si mê em.Cậu ấy không kì vọng sẽ được em đáp lại tình cảm vì em luôn cho cậu ấy biết rằng, chúng em chỉ có thể là bạn bè.Thế nhưng cậu ấy vẫn quan tâm, chăm sóc em một cách vô điều kiện.Bản nhạc nào em thích, bài hát nào, cuốn sách nào em muốn,dù có phải lang thang khắp nơi để tìm, cậu ấy cũng sẽ tìm ra cho em.

Một lần, em mơ thấy mình cầm kiếm đâm một con rắn.Bình thường nếu nhìn thấy rắn, em sẽ hét toáng lên và có lẽ sẽ ngất sửu mất.Vậy mà trong giấc mơ em lại chém con rắn không biết bao nhiêu nhát, đến khi nó gục xuống, em quay lại nhìn thì đó lại là cậu bạn em.Cậu ấy nằm bất động,không hề có một giọt máu nào, nhưng đã tắt thở.Em hoảng hốt tỉnh dậy.Sáng ra em kể cho cô bạn cùng phòng, cô bạn an ủi em đó chỉ là giấc mơ.

Thế nhưng, chỉ một tuần sau bạn bị ô tô đâm, bánh xe chèn ngang người.Em cùng mọi người chạy tới nơi, bạn vẫn còn nằm đó, không nhúc nhích, không một giọt máu nào chảy, miệng thều thào "Tớ đau lắm".Trời ơi, cái hình ảnh này của bạn, sao hệt như trong giấc mơ của em, ngay cả bộ quần áo bạn đang mặc, cũng là những gì em gặp trong mơ.

Đưa bạn vào viện, giấc mơ quay cuồng trong đầu em, em thấy m có lỗi, thấy như mình là tác nhân gây ra tai nạn của bạn.Bác sỹ báo cần máu.Cả đám bạn đi thử nhóm máu, em và bạn cùng nhóm máu nhưng ai cũng khuyên em không nên lấy máu.Em thiếu máu lại huyết áp thấp, rất nguy hiểm.Nhưng nỗi dằn vặt trong lòng em lớn hơn.Em vẫn quyết định cho bạn máu.Em và ba người nữa.Nhưng vô ích.Bạn đã vĩnh viễn ra đi.

Hôm 49 ngày bạn, cả lớp lên thăm mộ.Mọi vòng hoa đã khô héo, hoa đã bay theo gió tao tác cả.Duy chỉ có vòng hoa lớp em là vẫn tươi nguyên, mảnh băng đen đề dòng đưa tiễn không hề đổi màu dù 49 ngày đó mưa gió bao lần.Mọi người đều kinh ngạc vì sự lạ ấy.Rồi họ gỡ mảnh vải đen đó cuộn lại chôn sâu xuống dưới mộ bạn.Bạn bè trêu em, vì bạn không muốn xa em nên thể hiện tình cảm lưu luyến lên vòng hoa.Một câu nói đùa làm em lạnh sống lưng.Chẳng ai để ý, các bạn còn nói như tiên tri "H sẽ chẳng yêu được ai cho mà xem, ban sẽ theo H cho mà xem".Em lúc đó không sợ lời tiên đoán ấy.Nhưng sau này, bất hạnh này nối tiếp bất hạnh khác trong cuộc đời khiến cái chết của bạn thỉnh thoảng lại hiện về trong đầu, khiến em run sợ một cách vô cớ.Nhưng em tin bạn tốt, bạn yêu quý em, bạn sẽ phù hộ để em bình an, hạnh phúc.Bạn sẽ không nỡ nhìn em đau khổ.

Đó là quá khứ,em nhớ, em biết và em chỉ khẳng định được những gì thuộc về quá khứ.

Ngay cả hiện tại em cũng không chắc, không còn đủ niềm tin.

Em yêu anh với tình yêu mù quáng không có quá khứ, không tương lai, chỉ có hiện tại.Mà hiện tại là nghìn trùng xa cách, là cái ảo nhiều hơn cái thật, là cái mộng mị nhiều hơn cái xác thực.Em không định nghĩa được em yêu anh vì cái gì,cái gì ở anh đã cuốn hút em để em mê muội gật đầu.Em không tin anh bởi ngay mối quan hệ của chúng ta đã không hề chuẩn mực.Em không còn cái tự tin của tuổi đôi mươi để ảo giác về sự quyến rũ của mình.Em luôn mơ hồ, sau em sẽ có cả n người phụ nữ khác có thể thay thế thay thế vị trí của em trong lòng anh hôm nay.Rồi em lại không tin vào cả chính mình với cả mớ cảm xúc hỗn độn dành cho anh.Đó có là tình yêu hay chỉ là sự cô đơn? Em cũng không tin một khi em có thể gật đầu với anh thì có lẽ, sau anh, em cũng có thể gật đầu với n người như anh.Thế nên em cứ bước một bước lại dừng một bước.Cả hai chúng ta đều hư hỏng.Có đáng được hưởng hạnh phúc không anh nhỉ?

Đời thật ngắn, yêu mà suy xét quá nhiều thì không còn tình yêu.Em đúng là ích kỉ, ích kỉ ngay với chính mình.Không dám cho cũng chẳng dám nhận.Em sẽ ghen tị với em lúc này lắm, nếu sau này em đau khổ.Bởi chí ít bây giờ em có công việc, có hai đứa con, có sự quan tâm của anh.Nên em cứ ngập ngừng với hiện tại.Nhưng vạn vật luôn biến đổi, m đâu thể cứ bấu víu vào hôm nay chỉ vì sợ ngày mai.Một người bạn khuyên em, đời ngắn lắm....Em cũng cố hưởng thụ chút ngắn ngủi của đời người mà sao thấy mình cứ khách sáo thế, câu nệ thế với tình yêu.

Em sinh ra như thể chỉ để người khác yêu.Còn mỗi lần em muốn nắm bắt, muốn níu giữ một tình yêu nào đó cho riêng em thì nó lại vuột mất, để lại cho em những khoảng trống, những nỗi đau và sự mất mát.

Em sợ...

Nhưng hôm nay, em thấy sợ hơn, sợ cái cảm giác không còn anh bên cạnh, sợ sự cô đơn của quá khứ lại ùa về trong em.Em sợ mất anh, người yêu ạ.

Và em muốn nói: "Em Yêu Anh".

Em sợ để mai, sẽ là quá muộn.

Em tin vào hôm nay, bởi hôm nay là quá khứ của ngày mai.

3 nhận xét:

  1. Sao lại giống mình vậy LH ơi.mình cũng đã như bạn và mình cũng đã dũng cảm nhận lời và bây giờ thì hình như đang dũng cảm đối đầu với một lo lắng mơ hồ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giống nhất là cái sự "ế chỏng" ra của Hân và Hương!Hè Hè Hè

      Xóa
  2. Hồi này Đá Viết như lên đồng ấy toàn những trường thiên cả , đọc cũng lâm ly lắm anh đọc gần hết ...
    Cứ thế mà viết thì hay quá ! Anh mong!

    Trả lờiXóa