Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

ĐIỂM DỪNG



Khi còn là sinh viên, một việc với mọi người có lẽ rất dễ dàng, đó là đi xe buýt, thì với tôi thực sự lại quá sức.Không biết có phải mình ngu đến thế, hay tôi là người hành tinh khác tới mà tôi không có cách nào cập nhật được số xe buýt để chọn sao cho khi lên xe khỏi nhầm tuyến và xuống xe khỏi quá bến.

Bị bạn bè trêu chọc nhiều, một lần, tôi bỏ nguyên ngày chủ nhật để đi xe buýt, nhủ thầm rằng mình sẽ đi đúng một tuyến từ nhà đến trường thôi, chẳng cần thuộc nhiều, một tuyến đó là đủ vì tôi cũng không phải là loại muốn lang thang trên xe buýt.Nghĩ sao làm vậy, tôi đọc kĩ tuyến đường rồi leo lên xe tại bến gần nhà.Khi tới gần trường, để khỏi quên, tôi nhờ bác phụ xe nhắc cho tôi khi tới bến.Lượt đầu tiên trót lọt.Đứng ở trạm xe buýt chờ chuyến quay về, lo lắng hơn cả lúc đi thi đại học mà vẫn không yên tâm, tôi đành làm quen với cô bạn bên cạnh rồi nhờ cô ấy nhắc khi chiếc xe đúng tuyến đến.Lượt quay về êm thấm.Tôi bắt đầu tự tin, quyết định sẽ đi thêm vài vòng nữa cho thuộc lòng đường đi nước bước, để mai đi học vừa đỡ phải đạp xe lóc cóc, vừa đỡ bị bạn bè chê bai.Tôi leo lên chiếc xe một cách cẩn trọng sau khi đã đọc hết lượt những điểm xe sẽ dừng.Có nên ngồi xuống một chiếc ghế không nhỉ?Tôi nghĩ vậy khi thấy mấy người đứng gần cửa chen lấn xô đẩy.Nhưng rồi, để chắc ăn, tôi quyết định trụ lại nơi cửa lên xuống, miễn là xuống đúng bến.Và khổ nhục kế của tôi đã được đền đáp xứng đáng.Lúc xuống khỏi xe buýt, đầu óc choáng váng, chân tay mỏi rã rời, hoá ra đi xe buýt không nhàn hạ như tôi nghĩ.Tôi quyết định chờ chiếc xe buýt tiếp theo để quay về nhà, một ngày như vậy đã quá đủ.Chờ 2, rồi 3 chiếc qua vẫn chưa thấy xe theo tuyến tôi cần đi đến.Tôi mệt rũ ngồi xuống ghế chờ xe buýt.Mãi tới chiếc thứ 5 tôi mới vội vã bước lên vì sợ không nhanh họ sẽ đóng cửa.Lên tới nơi tôi kiếm ngay một chiếc ghế rồi ngồi phịch xuống, mắt lim dim ngủ, đằng nào bến tôi xuống cũng là bến cuối cùng của tuyến xe này.Chợp mắt được một lúc đầu óc cũng dễ chịu đi nhiều.Tôi bắt đầu đứng lên để nhòm xem sắp về tới nơi chưa.Chẳng thấy cảnh vật nào quen hai bên đường cả.Lại nghĩ rằng, có thể trên xe buýt nhìn phố phường nhoang nhoáng khó mà thấy thân thuộc được.Lại yên tâm.Chỉ đến khi xe dừng hẳn và những hành khách cuối cùng đã xuống khỏi xe thì mới tá hoả, tôi đang đứng ở cổng vườn bách thú.Khóc dở mếu dở, chẳng nhẽ vào ngắm mấy con tinh tinh.Mệt, buồn.Tôi định gọi xe ôm đi về cho chắc.Nhưng, cũng không chắc, từ đây về nhà cũng xa, nhỡ bác xe ôm không thuộc đường, đi nhầm nữa thì tôi chết mất.Trong túi có mấy trăm ngàn mẹ mới cho, nghiến răng gọi cái taxi đi về nhà cho yên tâm.Dẫu người lái taxi có không biết đường thì họ còn gọi về trung tâm hỏi được.

Sau lần đó, xe buýt thực sự trở thành nỗi kinh hoàng của tôi.

Một chuyện thứ hai mà đến nay vẫn đang là sự bế tắc của tôi.

Hầu hết mọi người khi lớn lên đều yêu rồi sau đó lấy vợ, lấy chồng, sinh con đẻ cái.Đó là quy luật sinh tồn của tự nhiên cũng là lẽ thường của con người.

Tôi cũng như bao kẻ khác, lớn lên cũng yêu, đến tuổi cũng lấy chồng.Nhưng cũng như số tuyến đường của xe buyt, tôi là cái loại đầu óc chậm tiến, tôi không thể phân biệt được người đàn ông nào phù hợp với mình để lấy nên đã lấy đại một người quá khác biệt với mình.Khi chung sống tôi và anh ấy lúc nào cũng như ở hai hành tinh khác nhau.Kết cục của chuyện buồn đó là tôi về bến của tôi, anh ấy đi tìm bến mới.

Không thể để mọi người cười mình như một con bé ngớ ngẩn được.Chuyện đi xe buýt thì có thể không đi, chuyển sang xe máy, taxi hay thậm chí đi máy bay cũng được(nếu đủ tiền, hi hi).Nhưng chuyện không kiếm nổi một ông chồng thì đúng là quá kém cỏi.Mà tôi không thể chấp nhận sự ngu đần đến tệ hại đó của bản thân.Cho nên, một ngày đẹp trời, tôi lại đi tìm một ông chồng ưu việt hơn ông chồng đầu của tôi.

Trong thâm tâm tôi nghĩ rằng, câu chuyện với người chồng đầu tiên sẽ là bài học kinh nghiệm cho tôi khi lựa chọn người tiếp theo.Lần này, tôi tìm được một người có tất cả những thứ mà anh chồng đầu của tôi không có.Anh ta hào hoa, lịch lãm, có học thức, hóm hỉnh và trẻ trung(anh ta kém tôi 3 tuổi), hơn nữa anh ta là một người vô cùng trung thực.Chúng tôi thoả thuận sẽ dành thời gian ít nhất 1 năm yêu nhau trước khi quyết định tiến tới hôn nhân để tránh những sai lầm đáng tiếc.

Thời gian đầu quả tình vô cùng vui vẻ và lãng mạn, tình cảm ngày một quyến luyến.Anh bạn đưa ra đề nghị, chúng ta sẽ góp gạo thổi cơm chung, nếu hạnh phúc thì sẽ tiến thêm bước nữa.Tôi lại thấy ý kiến này vô cùng đúng đắn, bởi tôi cũng không phải cô gái thơ ngây cần giữ gìn.Chúng tôi lại hạnh phúc với những bữa cơm gia đình, với những giấc ngủ trong vòng tay yêu thương.

Ba tháng trôi qua, nghĩa là chỉ còn ba tháng nữa là chúng tôi kết thúc thời hạn 1 năm yêu đương.Một hôm, khi đi dạo phố, anh bạn tôi rủ tôi vào tiệm đồ trang sức, chúng tôi cần tham khảo trước một cách cẩn thận đôi nhẫn cưới mà chúng tôi sẽ đeo đến cuối cuộc đời.Không có ý định mua ngay hôm đó, nhưng chắc chắn cần tham khảo.Lại vô cùng đồng ý với bạn mình, hai chúng tôi nắm tay nhau đi vào cửa hiệu.Ở đó có vô vàn mẫu mã nhẫn cưới, đôi nào cũng đẹp và hoàn mĩ.Bạn trai tôi hồn nhiên chỉ một đôi có hạt kim cương l lánh tuyệt đẹp:"Đôi này anh và bạn gái đầu tiên đã định mua nó, tuy nhiên chúng anh không đến được với nhau bởi cô ấy muốn sinh con gái còn anh thì muốn có con trai".

Tôi thầm nghĩ, là phụ nữ, không nên cố chấp, nhất là với người mình yêu.Anh ấy muốn con trai, mình sẽ sinh con trai cho anh ấy.Và tôi vui vẻ đi đến chiếc kệ kế bên.Một đôi nhẫn bạch kim với đường uốn lượn tinh xảo.Tôi hài lòng ra mặt và định bụng khi cưới tôi sẽ mua đôi nhẫn đó.Anh vui vẻ đến bên và nói: " Em đúng là hiểu anh, đôi này cô bạn thứ 2 của anh nhất quyết không đồng ý, cô ấy chê nó đơn điệu quá.Và bọn anh đã chia tay nhau khi hai người không thoả thuận được về nhẫn cưới".

Tôi sẽ lại nhường anh nếu chúng tôi không cùng sở thích về nhẫn cưới.Tôi hơn anh 3 tuổi, và tôi hoàn toàn có thể nhường anh về chuyện đó.

Lướt sang chiếc tủ kế tiếp.Ở đây mới thực sự là hoàn hảo, mọi chiếc nhẫn đều có những điểm đáng yêu riêng.Chúng đẹp mắt và thực sự vô cùng hoàn hảo.Đắn đo mãi tôi vẫn phải chọn hai kiểu nhẫn mà tôi đều vô cùng hài lòng và anh cũng rất thích.Tôi nói với anh: " Em thích cả hai kiểu này, em sẽ suy nghĩ thêm để quyết định mua đôi nào.Lần này thì anh vui ra mặt: "Em chọn một đôi, nếu chúng ta không cưới nhau, anh sẽ giới thiệu cô bạn gái tiếp theo của anh chọn đôi còn lại"

Bạn trai tôi thật sự vô cùng trung thực, chúng tôi ra về với niềm hân hoan của anh.

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm, để lại tin nhắn cho anh và trở về nhà mình.Tôi cần tìm bến đỗ cuối cùng cho mình, đó không phải là anh.

Tôi vẫn không thể chấp nhận mình là kẻ kém cỏi.

Và tôi quyết định thử vận may thêm một lần nữa.

Lần này, tôi lựa chọn một người đàn ông khá lớn tuổi, chững chạc, và nói chung, lại không có những tính cách của anh bạn vừa rồi.

Người đàn ông của tôi cũng đã từng có gia đình và chúng tôi thông cảm với nhau về quá khứ.Anh chăm lo cho tôi rất nhiều làm tôi thấy xúc động sâu sắc.Tôi tự nguyện chăm sóc anh như người chồng, người anh, đôi lúc phục tùng như một ông bố cũng nên.

Tôi hài lòng mọi thứ về anh cho tới khi chúng tôi quyết định sẽ chung sống trọn đời bên nhau.Tôi đề nghị mua nhẫn cưới để thể hiện tình yêu cũng như khẳng định với thiên hạ về mối quan hệ của chúng tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy anh khó chịu đến thế.Anh bảo tôi là trẻ con, người ta sống với nhau cả đời có phải vì cái nhẫn đâu.Anh có thể mua cho tôi mọi thứ, nhà lầu xe hơi.Vấn đề không phải là tiền, mà là sự phù phiếm trong mắt tôi.Tại sao tôi cần phô trương với thiên hạ.Sống cho mình đã đủ mệt rồi, thiên hạ nữa thì sao chịu nổi.

Tôi lại chia tay trong im lặng.

Có lẽ anh nói đúng, tôi phù phiếm.Nhưng tôi vẫn là tôi, không thể thay đổi.

Giờ thì tôi đang ngồi gặm nhấm nỗi buồn bởi không dễ từ bỏ như xe buýt, không đi thì mua xe máy hay đi taxi.Đàn ông có ý nghĩa khá quan trọng trong đời người phụ nữ.Dầu sao họ cũng là chỗ dựa cho những tâm hồn yếu đuối và ngờ nghệch như tôi.

Tôi vẫn sẽ tìm kiếm dù rằng chẳng còn tin vào vận may của mình.Dù gì thiên hạ cũng không thể chê tôi ngốc nghếch.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét