Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

KHOẢNG TRỜI NHỎ



Khi ta thơ bé, khung trời nhỏ là góc vườn trước nhà, là vòng tay yêu thương của mẹ, là những dỗi hờn vu vơ chờ anh chị vỗ về.

Bước chân vào đường yêu, khung trời ấy dần chuyển hướng đến những miền xa lạ, đến những kẻ không quen nhưng lại đem cho ta nhiều cảm xúc.Một kẻ vô tình lướt qua để lại ánh nhìn ngưỡng mộ làm trái tim ta xao xuyến,một bài thơ ai gửi vào ngăn bàn cũng khiến ta trăn trở suốt đêm.

Rồi ai đó đến trong cuộc đời ta, mang theo hạnh phúc rồi đau khổ, yêu thương và dằn vặt.Khung trời của ta là cái gia đình nhỏ đầy yêu thương nhưng cũng thật nhiều rắc rối.Gồng mình lên để gánh yêu thương nhưng yêu thương quá nặng còn đôi vai gầy lại quá mỏng manh.Ta để rớt khung trời ấy sau lưng với hành lý đem theo là hạnh phúc sứt mẻ cùng những đứa trẻ vô tội với đôi mắt ngơ ngác đẫm lệ.

Ta là kẻ đã tạo cho mình một khung trời nhỏ ngay từ ngày thơ bé.Cho nên, dù khung trời ấy có chuyển hướng đến đâu thì ta cũng cố gắng bám theo nó.Mà khi đã bám theo, nhiều lúc chính ta quá nặng đã kéo khung trời đến nơi nó không muốn đến.Yêu thương nhầm chỗ làm khung trời trở nên xám xịt.Ta lại an ủi mảnh trời riêng bằng những cảm xúc ta tự tưởng tượng ra.

Ta ngỡ mình là khoảng trời riêng của một ai đó, ngỡ mình đem màu xanh tươi mát thay thế cho bầu trời u tối của người ấy khi chưa có ta.Ta đâu ngờ mình đã lấy cả màu xanh của khung trời nhỏ, đem rót vào cái bể mênh mông không rốn của lòng tham và sự ích kỉ.

Ta đúng là màu xanh, một màu xanh tươi mát nhưng không phải lúc nào cũng đem đến cảm giác dễ chịu.Ai đó yêu thương cả bốn mùa, hôm nay là ta với màu xanh dịu mát của mùa xuân, mai họ nhớ đỏ rực rỡ của nắng hạ, rồi có lúc họ lại khao khát cái hanh vàng của mùa thu.Đến lúc nào đó họ thèm cả cái màu u xám của mùa đông và quên bẵng đi màu xanh trong mắt ta đã chuyển sang màu ghi xám.Ta tự phủ lên khung trời của mình màu xám họ yêu trong lúc chờ họ lang thang qua những miền nõn nà của cuộc sống.Mỗi nơi ta đến lại là nơi họ vừa bước chân đi, ta mệt nhoài khi vác theo cả bầu trời đầy tuyệt vọng.

Ta dừng lại nghỉ chân bên dòng suối mát, phó mặc khung trời cho làn gió mơn man.Nước làm ta hồi sinh, gió làm khung trời lay động.Ta thấy yêu khoảng trời riêng của mình, dù rằng bây giờ nó đã nhuốm đủ màu của cảm xúc, của thời gian.Ta gom nhặt những mảng còn sót lại, đem về đặt chúng bên vườn nhà, hàng ngày chăm chút chúng để kéo lại màu của những tàn phai.

Năm tháng qua đi, cuộc đời bỏ lại, ta nhặt được gì trong những héo úa?

Phải chăng là êm dịu nơi khung trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét