Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

GA XÉP

Chuyến tàu chạy từ trung tâm thành phố qua ga xép nhỏ lúc đó đã là nửa đêm.Tàu dừng bánh cho khách nghỉ chuyển đường ray.Mọi người vội vã lao vào dãy nhà ăn nơi sân ga.Cô cần một lon coca và vài cái bánh ngọt cho hành trình tiếp theo.Len chân giữa đám đông cuối cùng cũng ôm được hai lon nước và mấy cái bánh quay trở lại chỗ ngồi.Một người đàn ông mới lên tàu ở ga xép ngồi ngay cạnh cô đang chúi mắt vào cái máy tính xách tay.Cô chưa bao giờ đi tàu nhưng chuyến công tác này là một khám phá mới của cô bởi đường đến đó không có máy bay.Hành trình khá dài trên tàu làm cô thấy buồn ngủ.Thiếp đi trong lúc con tàu từ từ chuyển bánh, cô ngỡ ngàng ngắm những chùm lan rủ xuống từ những cây cổ thụ khi lạc lối giữa rừng già của giấc chiêm bao.Con tàu lắc lư khá mạnh làm mọi người xô nhào vào nhau.Cô vẫn thiêm thiếp ngủ trong khi toàn bộ sức nặng cơ thể đã dồn vào bờ vai người đàn ông bên cạnh.Anh ta buộc phải ngừng nhìn vào máy tính để giữ cho cô ngủ yên.Khá lâu sau đó cô giật mình choàng tỉnh bởi cú nhảy chồm của con thú hoang trong giấc mơ.Cựa quậy chiếc cổ mỏi nhừ do ngả vẹo vào vai người đàn ông, cô tỉnh hẳn.Ái ngại vì mình đã dựa dẫm vào kẻ xa lạ, cô lí nhí xin lỗi rồi sửa lại dáng ngồi ngay ngắn.

Lôi quyển sách từ trong túi ra đọc để dứt khỏi cơn buồn ngủ, cô tò mò liếc mắt quan sát người đàn ông đó.Anh ta trạc 35, tóc cắt ngắn, áo sơ mi thẳng nếp,mắt đeo đôi kính cận, tay đang rê trên phím chiếc máy tính xách tay.Một khuôn mặt cân đối, điển trai và kiêu ngạo.Cô nhìn xuống màn hình máy tính, những bản vẽ, những ghi chú lằng nhằng cô đoán là thiết kế của một công trình gì đó.Ấn tượng về người đàn ông ấy chỉ có vậy, cô không nhìn anh ta lần nào nữa cho đến khi xuống ga cuối cùng.

Năm ấy cô 32 tuổi, đã li dị, có một con gái 3 tuổi.Hiện mẹ con cô sống trong thành phố cùng người chị họ.Các con chị ấy đã lớn, đi học xa nhà, chồng thì đang làm việc ở nước ngoài.Mỗi khi đi công tác xa, con gái sẽ ngủ cùng bác, cô hoàn toàn yên tâm vì con mình được chính chị chăm sóc, đôi khi chu đáo hơn cả cô.

Một năm sau, cô có một chuyến công tác nhưng lần này cô đi bằng máy bay.Chuyến bay bị hoãn lại 1 tiếng do thời tiết xấu.Ở trong phòng chờ sân bay, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh mình trên chuyến tàu năm trước.Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau nhưng cô giả vờ quay đi như không quen biết.Cô chọn một góc vắng và ngồi xuống bắt đầu đọc sách.Một lát sau, người đàn ông đi đến ngồi cạnh cô rồi mỉm cười bắt chuyện:

- Chào cô, cô có nhớ tôi không? Cách đây khoảng 1 năm, chúng ta đi cùng một chuyến tàu đêm.

- Chào anh.Hình như là thế.Tôi cũng không nhớ rõ lắm. (Cô nói dối, đôi mắt ấy, vẻ mặt ấy cô không hề quên)

- Vâng, tôi thì nhận ra cô ngay.

Cô đỏ bừng mặt khi nhớ lại đêm đó cô đã ngả vào vai anh ta ngủ ngon lành.

- Anh đi chuyến nào?

- Cùng chuyến cô.Tôi vừa đứng cạnh cô bên cửa soát vé nên vô tình nhìn thấy chúng ta cùng chuyến bay.

- Vậy là chúng ta lại đồng hành.Hy vọng lần này tôi không làm phiền anh nữa.Xin lỗi vì chuyện lần trước.

- Có gì đâu, cô khách sáo quá.Tôi tên H, còn cô?

- Tôi tên L.Rất vui được biết anh.

- Tôi làm thiết kế xây dựng, L làm nghề gì? Bạn cũng có vẻ hay đi công tác?

- Tôi làm Marketing của một công ty da giày.Công việc đòi hỏi cũng hay phải đi.

- Uhm.Chúng ta gặp nhau đến hai lần rồi đó.Bạn ở đâu? Mình ở đường số 13, toà nhà P.

- Tôi không phải là người thành phố này.Tôi mới chuyển đến đây được hai năm.Tôi sống cùng người chị họ cũng ở gần khu nhà anh.

- Vậy chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.

- Vâng.Anh có vẻ vui tính hơn tôi nghĩ.

- Công việc đôi khi tạo cho mình thói quen đó, chứ thực ra mình là người sôi nổi.

- Vậy sao?

- Sau này L sẽ hiểu mà.

- Có thể.

Câu chuyện của họ xoay qua những khu đô thị mới mọc lên trong thành phố, rồi những bất cập trong xây dựng mà cả bên thi công lẫn nhà đầu tư không ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm.

Chuyến bay đó hai người lại ngồi cạnh nhau.Khi xuống sân bay họ đã có địa chỉ email và số điện thoại của nhau.

Sau hôm đó, mỗi ngày cô nhận được một tin nhắn chào buổi sáng, một email thăm hỏi những chuyện thông thường như nhớ ăn sáng, ăn trưa, nhớ ngủ đủ giấc và đừng quên tập thể dục.Mỗi khi đọc những tin nhắn ngộ nghĩnh đó, cô đều phì cười.Khuôn mặt anh hoàn toàn đối lập với vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu của những tin nhắn.

Chuyện tin nhắn trở thành một thói quen là hoàn toàn dễ hiểu bởi ngày nào cô cũng nhận được.Còn một thói quen nữa mà cô chấp nhận vô điều kiện.Đó là chia tay anh vào thứ sáu và gặp lại anh vào sáng thứ hai đầu tuần.

Anh kể cho cô nghe duy nhất một lần về gia đình anh.Vợ anh là một người phụ nữ hoàn hảo, có nhan sắc, có thu nhập cao, chu đáo trong chăm lo gia đình.Anh cũng có một cô con gái 3 tuổi rất đáng yêu.Cô thầm ngưỡng mộ gia đình ấy, một gia đình hạnh phúc.

Chẳng biết do vô tình hay cố ý nhưng cả hai đều tránh nói về gia đình anh.Họ nói với nhau mọi chuyện, từ công việc của anh, những dự án, những thiết kế mới, những chuyến công tác.Cô kể về những bức xúc trong công việc, những chuyến đi nghỉ với con gái, những ngày cuối tuần buồn tẻ.Tóm lại, mọi điều đều có thể chia sẻ trừ cái gia đình hạnh phúc anh đang có.

Họ chưa một lần định nghĩa mối quan hệ của họ là gì, cô không thuộc về anh, anh đương nhiên không thuộc về cô.Họ không phải nhân tình.Họ chưa một lần gặp lại kể từ sau lần gặp thứ hai ấy.

Đôi khi, vào buổi chiều thứ sáu, cô tạm biệt anh sớm hơn dự kiến, bước ra đường để hít thở chút không khí "không anh".Cô thấy nó lạ lẫm, trống vắng và loãng.Cô định quay lại công ty để nói với anh về điều đó nhưng thường thì đã quá trễ, cô phải từ bỏ ý định ấy.

Thứ bảy và chủ nhật là hai ngày dài nhất mà cô từng biết kể từ khi cô gặp anh.Cô ngủ dậy muộn mỗi sáng, ăn sáng mất 1h đồng hồ rồi cùng con gái đi dạo phố.Họ mua sắm vài thứ đồ mà họ gặp trên đường.Hầu hết là quần áo của hai mẹ con, đồ chơi cho con và phấn son của mẹ.Từ khi nào cô không rõ, có thể là từ lần thứ hai gặp anh, cô thấy mình quan tâm nhiều đến trang phục mỗi khi đi làm.Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cô kể từ lần thứ hai họ gặp nhau.

Sáng thứ hai, như mọi ngày, việc đầu tiên khi đến công ty, cô mở email. Một tin nhắn của anh gửi đi từ ngày chủ nhật.

Không phải anh.

Một người phụ nữ nhắn cho cô bằng địa chỉ email của anh

" Cảm ơn cô đã quan tâm chồng tôi trong thời gian qua.Giờ thì anh ấy cần phải quay về với gia đình.Con gái chúng tôi nhớ ba".

Cô đọc lại tin nhắn ấy khoảng 10 lần rồi quyết định xoá nó đi.

Cô đã làm gì nhỉ? Cô định giằng anh ra khỏi cái gia đình hạnh phúc đó ư? Cô chưa bao giờ làm việc đó.

Cô vẫn luôn ngưỡng mộ hạnh phúc của anh.Cô cũng không phải nhân tình của anh bởi họ ở rất gần nhau nhưng cả năm vừa qua họ không hề gặp nhau.Họ chưa một lần cầm tay nhau.Vậy không thể nói anh ngoại tình với cô.Mà vợ anh cũng có nói họ ngoại tình đâu nhỉ? Sao cô lại phải phủ nhận chuyện đó.

Vậy mối quan hệ của cô và anh là gì nhỉ?

Lần đầu tiên cô thắc mắc về chuyện đó.Họ đã bên nhau trong hầu như mọi ngày từ thứ hai đến thứ sáu của mọi tuần trong một năm vừa qua.Họ đã chia sẻ với nhau mọi thứ, từ công việc đến từng cảm xúc vui buồn, nhớ nhung.Phải, có duy nhất một việc họ không nói tới, đó là hạnh phúc của riêng anh.Có thể cả anh và cô đều không thấy nó liên quan tới mối quan hệ của họ, có thể vì thế mà họ không nói.Cô tin như thế, bởi anh sẽ chia sẻ nếu cô muốn biết.Điều này cô cũng lại tin.

Nhưng, mối quan hệ của họ là gì nhỉ?

Cô chưa tìm được câu trả lời.

Có nên gọi cho anh không?

Cầm điên thoại trên tay, cô băn khoăn không biết sao giờ này anh không online.Cô sẽ hỏi anh thay vì cuộc gọi này.Biết đâu nó lại không đúng lúc.Cô tin anh sẽ giải thích cho cô hiểu cái tin nhắn kia.Cối cùng thì cô không gọi.Cô sẽ chờ sự giải thích từ anh.

Cả ngày hôm đó cô ngồi chờ tin nhắn của anh nhưng không thấy.Cô quyết định sẽ không chờ nữa.Cô lên phòng giám đốc xin nhận chuyến công tác mới, chuyến đi này cũng phải đi tàu điện.Ba ngày nữa cô sẽ lên đường.

Mặc dù không mong ngóng nữa nhưng ba ngày trôi qua cũng dài như thế kỉ.Cô liên tục kiểm tra email cũng như điện thoại.Không một tin nhắn của anh.

Sáng thứ năm cô ra ga.Lần này cô đi sớm.Buổi sáng lạnh buốt.Cô choàng chiếc khăn len màu nâu kín khuôn mặt.Ngồi co ro trong hàng ghế trong cùng của toa tàu.Cô lại nhìn thấy anh.Vẫn cái máy tính xách tay, nhưng lần này, anh ngồi ở hàng ghế trên cách cô hai dãy ghế.Vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những bản vẽ loang loáng lướt qua mắt cô.

Giờ thì cô hiểu, mối quan hệ của họ là gì.

Đến ga xép, cô xuống tàu.

Họ gặp nhau ở ga xép, và chia tay,(có thể tạm gọi là thế bởi đó là lần gặp sau cùng của họ), cũng tại ga xép.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét