Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

PHÙ DU

Tháng trước, thằng em mình, sau gần một năm trị liệu với đủ thứ thuốc đông tây y, về thông báo tin buồn cho vợ và cả nhà biết rằng, bác sỹ bó tay. Bây giờ, nếu muốn có con, chỉ còn mỗi một cách là thụ tinh trong ống nghiệm mà sự may rủi là rất lớn. Chẳng ai dám phát biểu câu nào vì đó là một vấn đề vô cùng nhạy cảm.

Sau hôm ấy, nó thả cửa uống rượu, hút thuốc, không kiêng cữ gì cả. Đằng nào thì cũng ...hết cách. Vợ nó cũng chẳng ngăn cấm, thi thoảng còn đồng tình đi theo chồng đàn đúm bạn bè. Mình làm chị cũng chỉ biết cười vu vơ như con dở mỗi khi vô tình nói đến chuyện con cái. Thôi thì đành, con cái là lộc trời, đâu có phải cứ muốn là được.

Ấy thế mà, hôm qua, bà nấu bếp nhìn vợ nó rồi bảo: Chắc chắn mày có bầu rồi. Hai vợ chồng nó vừa vui, vừa hồi hộp, vừa...sợ. Bảo đi kiểm tra lại kêu thôi để độ nửa tháng nữa cho chắc chắn. Thế rồi, không nhịn được sáng sớm nay lại dắt nhau đi, về thì hớn ha hớn hở. Thằng chồng bảo: Chị ơi, từ hôm nay, cho vợ em nghỉ làm, nó có thai thật rồi. Mình bảo: Nghỉ chứ còn gì nữa, "long thai" mà, ai dám bắt làm. Rồi cười rũ, vợ chồng nó cũng không nhịn được cười, mà đang vui, nên nói gì chẳng cười.

Chúng nó thì hớn hở, mình cũng vui, nhưng lại mệt đây, mai bao việc vợ nó phụ trách, chưa có người thay, "tạm thời" đổ lên đầu chị.

Cái hạnh phúc được làm cha làm mẹ là thứ hạnh phúc nguyên thủy nhất không chỉ của loài người. Mình đã từng nhìn con mèo nhà mình khi nó liếm lớp màng bọc con nó vừa trào đời với bao trừu mến, nhẹ nhàng. Khi đó thì chưa hiểu cái cảm xúc của nó là gì, nhưng sau này, khi sinh con, mình chợt nhớ lại hình ảnh con mèo và biết rõ cái âu yếm khi ấy của nó.

Sinh con ra, mong con khôn lớn từng ngày. Khóc khi con khóc, cười khi con cười. Con ngã, mẹ muốn ngã thay con, con thất bại, mẹ đau đớn hơn cả chính mình thất bại.

Một lần, vào năm thứ nhất đại học, mẹ ra trường thăm mình. Mẹ ít khi ra vì mỗi tuần mình về một lần, hơn nữa có ra cũng vào nhà bác đợi mình chứ chưa bao giờ tới trường. Ngày hôm đó mẹ vội về không thể đợi nên đã đến thẳng trường đưa tiền cho mình nộp học phí. Thời điểm ấy, nhà mình vừa phá sản, các anh đi Nga hết, nhà cửa bán sạch, nợ nần chồng chất, mẹ suy nghĩ nhiều, tóc mẹ bạc trắng, mẹ gày và tiều tụy. Không hiểu sao, khi mẹ đứng cửa lớp gọi mình ra, mình chợt có cảm giác xấu hổ vô cùng. Mình cúi mặt bước ra nhận tiền mẹ đưa, mẹ vội vã ra về còn mình cũng lặng lẽ vào lớp. Cả buổi học đó mình im lặng. Mình không hiểu nổi mình nữa, cái cảm giác xấu hổ vẫn cứ làm hồng đôi má mình một cách không kiểm soát được. Mặc dầu trong đầu lúc đó đang nghĩ rằng mình là một kẻ vô ơn.

Mẹ trước đây không đẹp, chỉ ưa nhìn nhưng mẹ lúc nào cũng có phong thái nhàn nhã, đủng đỉnh do bố mình kiếm ra tiền, mẹ không phải lo lắng quá nhiều. Từ khi bố mất mẹ cũng phải lo toan nhưng tác phong nhà giáo cùng tính cách và phong độ của mẹ khiến mẹ vẫn có thần thái hơn người. Có lẽ trong đầu mình, mẹ lúc nào cũng ưu việt, nên khi nhìn vào thực tế hình ảnh của mẹ lúc bấy giờ, mình thấy tủi thân, mình thấy xấu hổ như mình là kẻ nói dối vậy, bởi mình vẫn thường kể về mẹ với hình ảnh khác hôm đó thật nhiều. Nhưng dù lí do gì chăng nữa thì mình vẫn là kẻ vô ơn bởi trong cái khoảnh khắc mà sự xấu hổ vượt trên tình yêu thương đó, mình đã quên mất sự hy sinh của mẹ cho anh em mình.

Nghĩ về việc đứa em có thai, lại nghĩ về thời khắc đó của mình, thấy hạnh phúc thật phù phiếm mong manh. Ta hy vọng một điều gì đó, đến khi đạt được rồi, lại không biết là hạnh phúc hay đau khổ. Mẹ còn là một người mẹ may mắn, bởi cái thời khắc xấu hổ đó chỉ là trong ý thức của mình, có thể mẹ sẽ rất buồn nếu mẹ nhận ra nhưng thời gian sẽ làm mẹ nguôi ngoai. Nhưng, có những người mẹ không được may mắn như thế, sinh con ra với bao hy vọng ngọt ngào, rồi khi nó khôn lớn, nó chà đạp, nó đánh đập, nó bỏ rơi...

Hạnh phúc là phù du.

Có người có chồng thương yêu chăm sóc, có con cái ngoan ngoãn, kinh tế gia đình khá giả bỗng dưng lại ...có bồ. Lí do là cuộc sống gia đình nhàm chán.

Những người đang bị chồng đối xử không ra gì, thậm chí đánh đập. Có những người kiếm bữa nay lo bữa mai, lại có những người vừa đi ăn xin vừa chăm con nằm viện...những người ấy sẽ bảo người phụ nữ có tất cả mà đi ngoại tình kia là điên, là đồ lăng loàn, là sướng mà không biết đường hưởng. Thế nhưng, chỉ có người nằm trong hoàn cảnh nào mới nắm rõ hoàn cảnh đó. Hạnh phúc không nằm ở hoàn cảnh, hạnh phúc là sự nhìn nhận.

Khi xưa, mình vẽ ra chuẩn mực, người đàn ông phải thế này, người phụ nữ phải thế kia, làm cha phải ra sao, làm mẹ phải thế nào. Mình chỉ nhìn nhận mọi người theo đúng cái thông lệ đó. Ai không theo quy luật ấy, mình cho là không tốt.

Sau hơn mười năm từ ngày trưởng thành, nhìn ai cũng không theo chuẩn mực. Ban đầu, mình tranh đấu để đòi mọi thứ xung quanh mình về đúng quy chẩn. Nhưng không được. Mình là người đầu tiên vi phạm vì chồng mình không thành đạt, kinh tế gia đình do mình lo lắng hết. Mình buộc phải làm những việc, lo toan những điều thông thường người đàn ông trong gia đình phải làm. Ban đầu cũng khó chịu lắm, sau lại thành quen nên chẳng thể trở về thành người phụ nữ nhu mì được nữa. Mà khi mình sai rồi, thì sẽ viện cớ này, lí do khác đểu biện minh cho mình, rồi thanh minh cho kẻ khác. Cuối cùng, cả mình và xã hội đều chấp nhận sự xộc lệch đó.

Cho đến giờ, mình sống bình lặng, không thấy gì đáng để vui quá, chẳng gì làm buồn quá. Không danh vọng nào khiến mình đánh đổi tất cả, chẳng thất bại nào làm mình có thể tự tử. Tóm gọn lại cuộc sống bây giờ là nhạt nhẽo.

Phấn đấu mãi mới đạt được cái cách sống ấy. Và mình không có ý định thay đổi nó. Với cuộc đời này, xã hội này, những con người ở đây, không sống thế, sẽ chẳng thể bình yên.

Nếu ai đó đã trải qua tất cả những gì mình từng trải qua, hoặc nhiều hơn thế, họ sẽ tìm đến một trong hai con đường: Hoặc là chết, hoặc là sống miễn dịch với mọi yếu tố.

Cuộc sống là cõi tạm, nhưng nếu ta coi nó là quán trọ, mà không chăm sóc, thì bà chủ nhà thuê sẽ đuổi ta ra đường sớm hơn dự kiến của ta. Cho nên, dù phù du, hạnh phúc vẫn là điều mà ai ai cũng kiếm tìm.

Dù ta nói, ta miễn dịch. Nhưng đôi khi, bác sĩ lại phát hiện ra một loại viruts chưa từng được biết đến trong lịch sử. Và, không thể nói, ta có còn khả năng miễn dịch với chúng hay không.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét