Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

TÔI ĐI TÌM TÔI

Hôm qua đi cùng bạn cả ngày, dọc đường gặp bao nhiêu đám cưới, mình đã nghĩ lung tung rồi phì cười. Tối nay đưa con gái đi chơi, trong lúc chờ con mình lôi cuốn truyện " Nhật ký lấy chồng" ra đọc. Mới đọc được vài chục trang nhưng nó làm mình thấy vui và có chút liên tưởng đến bản thân.

Câu chuyện ấy nói về một cô Đa Đa gần 30 tuổi chưa lấy được chồng. Cái gì cũng có, thiếu mỗi tính nhu mì cam chịu làm người phụ nữ của gia đình. Ấy vậy mà, ra ngoài hãnh diện bao nhiêu, về nhà ê chề bấy nhiêu. Cha mẹ, người thân nhòm ngó, phàn nàn. Nhắm mắt định đưa chân, đi gặp đến mấy người do họ hàng bạn bè mai mối là những kẻ thành đạt trong xã hội thì đều có chung một yêu cầu: Vợ phải ở nhà nội trợ. Tóm lại là...thất bại ê chề.

Mình không phải như cô ấy, mình quay trở về đời sống độc thân mới hai năm nay. Hơn thế nữa, mình còn ...có đuôi là hai đứa con nhỏ. Thực lòng mà nói, cái nhu cầu tìn kiếm một ông chồng nó không thường trực trong đầu mình. Một đôi khi, ví chăng như tết nhất, người ta có gia đình đầm ấm, mình thấy mủi lòng đôi chút, lúc đó cũng muốn tìm một người để hàn gắn tâm hồn. Tuy nhiên, dù đã hơn ba mươi, có hai đứa con, nhưng mình vẫn nằm trong vòng ...quản lí của mẹ.

Mẹ tha thiết mong mình lấy chồng. Thời kì đầu thì vì bực dọc chồng cũ đối xử quá tệ bạc với mình, mẹ muốn mình lấy một người khác cho anh ta khỏi làm phiền gì được đến mình nữa. Bây giờ, khi mọi chuyện đã lắng xuống, mẹ lại xót xa con gái mẹ sống cô đơn, sợ tuổi xuân trôi qua nhanh quá, con không thể níu giữ. Mẹ mong con lấy chồng để có một chỗ dựa sau này.

Dù nguyên nhân hay lý do nào, thì chung quy lại, chẳng mấy cuộc điện thoại mẹ gọi cho mình mà không nhắc nhở đề cập đến vấn đề ấy.

Áp lực từ mẹ một phần khiến mình phải suy nghĩ, thứ hai là đến mọi người, nhiều lúc vì thương mình nhưng vô tình lại làm mình buồn. Mình chẳng nghĩ gì, chẳng thấy cô độc, ấy thế mà, sau khi mọi người gọi điện thăm hỏi động viên, cứ như mình thuộc thành phần ...trợ cấp xã hội, khiến tủi thân ghê gớm, lại muốn kiếm một ông chồng, thế nào cũng đươc, cho đỡ...khác người.

Đấy, vì vài lí do, nên đôi khi mình đã dành thời gian để quan tâm đến một số người gọi là đàn ông ấy, những kẻ có nhu cầu tìm kiếm một người vợ.

Người đầu tiên quen biết, cũng là sự vô tình, mình hoàn toàn không để ý đến anh ta vì tính mình vốn thế, khách khứa hay bạn bè của anh trai mình không bao giờ cho vào phạm vi ...cảm tình. Anh ta có trình độ, nói được vài thứ tiếng, có sự nghiệp, hoàn cảnh cũng khá giống mình. Xét ở một phương diện nào đó, mọi thứ khá ăn khớp. Từ hôm mẹ biết anh ta để ý mình, mẹ hỏi thăm mình suốt ngày, cứ như mình và anh ta đã yêu nhau và... ngày mai sẽ cưới.

Thế nhưng, anh ta nói hơi nhiều. Điều này mình đặc biệt ghét ở đàn ông. Hơn nữa, anh ta hơn mình đến 11 tuổi, mình chẳng còn trẻ, nhưng lại không hề thích đàn ông...già. Hai lí do đó, khiến mình chỉ soi mói anh ta, chứ chẳng thể phát sinh được tí tình cảm nào.

Người thứ hai quan tâm đến mình, lại kém mình một tuổi.Cậu ấy phong độ (tất nhiên, vì còn trẻ mà) và rất biết quan tâm. Suy cho cùng mình cũng chẳng biết chê cậu ấy ở điểm gì. Có mỗi một điều là cậu ấy chưa có vợ bao giờ. Mình sợ họ không biết quan tâm đến con mình, không thể thông cảm với mình những lúc mình lo lắng cho con. Thế là gạt cậu ta ra khỏi danh sách khiến cậu ta không khỏi sửng sốt, bởi tương quan lực lượng có lẽ cậu ấy chiếm ưu thế hơn mình nhiều.

Người tiếp theo quen biết...từ xa. Một cô bạn tự cho mình cái quyền làm bà mai đã cho anh bạn cô ấy số điện thoại của mình. Rồi sau đó ra lệnh cho mình rằng phải nghe điện thoại nếu số máy.... gọi tới. Và phải nghiêm túc tiếp thu ý kiến không được... lấy cây ngáng họng người ta để người ta không nói được gì.

Tuân lệnh bạn, mình cũng đã dùng hết sự dịu dàng vốn ít ỏi để nói chuyện với anh ta, cởi mở trong từng vấn đề anh ta đề cập đến. Kết quả là mọi điều ở mình anh ấy đều hài lòng. Anh ta không cảm nhận được suy nghĩ trong đầu mình trong khi mình đã cố gắng nhã nhặn(vì cô bạn dặn phải thế mà)để gợi mở cho anh ấy thấy mình không thuộc tuýp phụ nữ mà anh ấy tìm kiếm. Anh ấy vẫn cứ hồn nhiên hoạch định tương lai của ...hai chúng ta với một mái nhà và những đứa trẻ; chiều chiều vợ nấu ăn còn chồng ngồi đọc báo. Cho tới một ngày mặc dù đã vô cùng cố gắng; mình cũng không thể không nói với anh ấy rằng; mình không thể chịu đựng thêm nữa. Không thể trả lời những tin nhắn kiểm tra giờ ăn giờ ngủ của anh ấy; không thể khai báo với anh ấy hôm nay mình đã nấu món gì bởi mình còn đang vùi đầu vào công việc ở công ty. Ngay đến con gái mình cũng còn phải để bà giúp việc nấu ăn cho nó.

Và, bạn biết không, anh ta sock. Anh ta không tin nổi một người nói năng dịu dàng như mình, một kẻ biết rất nhiều món ăn Âu Á, một kẻ có thể đan lát thêu thùa (đây là hậu quả cô bạn mình quảng cáo) lại có thể thốt lên rằng : Em không có thời gian cho mấy thứ đó. Và anh ta đã hỏi mình: Thế thời gian của em để làm gì?

Làm gì ư? Để sống, để tư duy những gì mình cho là cần thiết, để hưởng thụ những gì mình đáng được hưởng...

Quả thực, nói được với anh ta như vậy, dù anh ta có giận, mình cũng như trút được gánh nặng.

Sau bữa đó, cô bạn mình gọi điện ca thán rằng: Tao không hiểu giờ mày muốn gì nữa. Ngay cả con gái chưa chồng muốn yêu anh ấy còn phải xét; vậy mà người ta thích mày thế, mày lại bảo ...bị hâm. Có mày hâm thì đúng, làm gì có ai hâm.

Khổ thế đấy, câu này nghe quen quen. Thì ra là mẹ vẫn thường nói: Ai chị cũng chê hâm. Chẳng có ai hâm ngoài chị ra cả.

Thì ra vậy. Chắc tại mình hâm quá nên thấy ai cũng không giống mình, rồi chê họ.Lấy chồng lần một đã khó, lần hai khó gấp trăm lần.Thế mà còn kén cá chọn canh.Ở không là đúng rồi. Biết thân biết phận như vậy nên từ đó mình không có ý kiếm tìm gì nữa. Mỗi khi mẹ hay ai đó hỏi, mình đành tìm cách trốn tránh. Khổ mấy cũng không bằng phải gặp những người đàn ông chỉ chăm chăm lấy vợ về làm ô xin.

Mình đã sai lầm một lần, giờ nếu có tìm lại mình sẽ tìm đúng một nửa đích thực của chính mình, còn không sẽ vẫn cứ là mình, vui vẻ sống với những gì mình đang có.


Tôi đi tìm một nửa của tôi
(Puskin)


Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy
Nửa của tôi ơi, anh là ai vậy
Sao để tôi tìm ... tìm mãi tên anh?

Chiều dần buông thành phố vào đêm
Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai kia?


Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Không có anh tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa cùa riêng mình


Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp
Nửa của mình nào phải của mình đâu



Không phải của mình..chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình


Tôi tìm anh,tôi đã đi tìm
Và vẫn biết trên đời này đâu đó
Anh cũng tìm... tìm tôi như vậy
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau...

3 nhận xét:

  1. Chúc bạn chiều vui và may mắn nhé

    Trả lờiXóa
  2. Đúng là rất khó cho lần hôn nhân thứ hai.tuy vậy hôn nhân có thể mang lại hạnh phúc nhưng hạnh phúc không chỉ có hôn nhân.LH hãy làm như đoạn kết của bài này.chúc may mắn.

    Trả lờiXóa