Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

KÍ ỨC

Chủ nhật cả nhà nghỉ, mẹ đã dặn từ mấy ngày trước, hôm nay sẽ đi gặt lúa giúp bà ngoại. Nhà bà ngay kế bên, bà đã già, cũng chỉ có vài xào lúa thường do cậu và bà tự cấy hái bởi cậu chưa có gia đình.

Mẹ dạy sớm chuẩn bị đồ ăn và nước uống mang theo rồi gọi cả mấy anh em dậy. Đứa nào cũng mắt nhắm mắt mở bởi mới là 4 giờ sáng.

Trời mùa hè nên đã sáng rõ. Cả bọn tỉnh táo rất nhanh vì năm nào cũng thế, đi gặt giúp bà cũng là cơ hội chơi đùa thỏa thích của bọn chúng.

Sang gọi bà và cậu cùng đi, mẹ tay cầm liềm, tay ôm bó rơm nếp đã tuốt phẳng để bó lúa, miệng gọi í ới :

- Hà, lên đây mẹ dắt. Con chạy lung tung ra đồng lạc mất thì sao?

- Vâng. Con đi ngay sau mẹ đây mà.

Nói thì thế, nhưng con bé vui lắm, nó chạy ào lên trước, rồi lại đứng thở, chờ mọi người đi tới rồi lại chạy thục mạng đi trước. Chả là, các anh bảo nó chân ngắn, đi sao kịp mà đòi theo ra đồng, nên giờ nó phải cho mọi người thấy, nó làm được nhiều việc hơn cái việc ...đi ra đồng ấy.

Ra đến bờ ruộng, mẹ trải tấm áo mưa ra bờ, bảo mấy đứa đặt chiếc ấm to đùng đã đun nước sẵn xuống, chiếc cốc nhựa cắm vào vòi ấm. Mẹ dặn Hà ngồi yên trên bờ, để cả nhà xuống gặt lúa rồi nhanh tay khoát em và các con xuống ruộng. Mọi việc phải hết sức khẩn trương không một lát, mặt trời ló lên là nắng chang chang, rất dễ say nắng.

Các anh đi gặt mà vui như đi chơi, lao vội xuống ruộng, tay liềm thoăn thoắt như nông dân thuần thục bởi năm nào cũng đi làm giúp bà. Bà đi gom những bó lúa mọi người gặt trải rải rác trên mặt ruộng, dùng rơm nếp bó lại xếp thành từng đống. Một lát đã được một nửa thửa ruộng. Mẹ gọi mọi người nghỉ uống nước. Cái Hà từ nãy ngồi bắt mấy con châu chấu nhét đầy vào chai nó đã mang theo từ nhà, giờ tíu tít rót nước cho mọi người, cố tỏ ra mình cũng có ích cho công việc.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Hà tò mò cầm liềm xuống ruộng.Nó thuận tay trái, liềm thì dành cho người tay phải, vậy mà nó vẫn ngoắc được những bó lúa nho nhỏ rồi cắt đứt xếp xuống bên cạnh. Bà định kéo nó lên bờ nhưng mẹ lại vui, bảo cho Hà chơi một lúc.

Đúng là vui thật, nhưng mà mệt. Chỉ một lát sau Hà đã bỏ cuộc. Bắp tay nó đau nhừ, gan bàn tay đỏ ửng, chẳng thể sĩ diện với các anh được nữa, nó lên bờ ngồi nghỉ. Mẹ khen:

- Hà giỏi ghê, đã biết gặt lúa rồi.

- Con còn bắt được một chai châu chấu đây này, mẹ thấy con giỏi không?

- Ừ! Hà của mẹ giỏi lắm, nhưng chỉ chơi chút vậy thôi nhé. Không được nghịch liềm khi không có mẹ nghe chưa, nó cứa vào tay chân là nguy hiểm lắm đấy.

- Con biết rồi mẹ. Anh ơi, lát gặt xong, các anh bắt châu chấu với em nhé.

- Các con có muốn bắt cùng em thì chơi một lúc đi, để mẹ và cậu gặt cho được rồi.

Chỉ chờ mẹ nói thế, mấy anh em nhảy bổ đi bắt châu chấu.

Vào mùa gặt, châu chấu nhiều vô kể, những con châu chấu vàng óng, thơm mùi lúa nhảy loạn xạ. Các anh đã mang sẵn chiếc túi bằng vải, bắt châu chấu bỏ đầy vào đó rồi quay lại phụ mẹ và cậu gặt nốt.

9 giờ sáng, mọi việc đã xong xuôi. Cậu ở lại chờ người ta mang xe ra chở về giúp mình còn cả nhà thì xách liềm xách ấm trở về.

Trưa hôm đó, anh rang châu chấu với nước dưa. Bố đi làm về xuýt xoa khen ngon. Mấy bố con vừa ăn vừa tấm tắc, mẹ thì không chạm đến một con. Hà nghĩ, mẹ nhát thật, có con châu chấu cũng không dám ăn.

Thấm thoát đã hơn hai chục năm, giờ Hà đã trưởng thành, chẳng hiểu do môi trường ô nhiễm hay do...người lớn sợ châu chấu mà Hà cũng không dám động đến một con châu chấu nào khi có người bạn rủ đến quán ăn toàn...côn trùng. Nhìn bàn bên cạnh họ ăn con rết to tướng, Hà đã phải bịt miệng lại để ngăn không cho mình hét toáng lên. Cả bữa ăn đó, Hà không dám ăn gì, trong họng lúc nào cũng lờm lợm chỉ trực nôn ra. Giờ Hà mới hiểu sao trước đây mẹ lại sợ châu chấu.

Đêm ấy về, Hà mất ngủ. Những kí ức cũ mới, vui buồn lần lượt lướt qua. Hà chợt hiểu, kí ức, dù vui dù buồn, nó là cảm xúc của thời điểm ấy. Nếu cứ giữ mãi những cảm xúc cũ trong lòng, Hà chẳng thể sống thanh thản, dù kí ức ấy là niềm hạnh phúc.

Trước đây, mỗi khi gặp chuyện buồn, Hà hay nghĩ lại những ngày vui đã qua, đến tuổi thơ êm đềm, đến hạnh phúc cô có được bên cha mẹ để tủi thân cho những va vấp, những đau lòng của hiện tại. Giờ nếu phải lựa chọn, Hà chắc chắn sẽ lựa chọn là chính mình, dù thời điểm nào, quá khứ hay hiện tại, cô cũng sẽ sống bằng cảm xúc của mình, bằng tâm hồn và tình yêu cô dành cho người thân và cuộc sống.

Hạnh phúc hay bất hạnh, cô coi đó như món quà cuộc sống, đem đến cho cô những cung bậc thăng trầm của đời người, để cuộc sống của Hà thêm nhiều dư vị....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét