Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

ĐƠN THÂN

Tối nay công việc trục trặc, chờ xong xuôi mới về nhà nên khi ra đường thì đã khá muộn. Từ sau hôm biết vụ giết người ngay gần xưởng mình đâm ra ...sợ. Thôi đành đi xa chút, còn hơn...nhỡ ra thì ...tiếc đời lắm. Hóa ra mình vẫn còn yêu đời, quý sự sống thế cơ đấy.

Gió se se lạnh làm lòng trống trải, chợt thấy cảm giác cần một ai đó quan tâm. Giá như giờ này có người đang lo lắng vì chưa thấy mình về....À, cũng có đấy chứ. Con gái đang gọi điện bảo nhà mất điện, mẹ về ngay đi còn gì. Chẳng còn tâm trí nghĩ lung tung, chạy nhanh về vì lo trời tối con sợ. Thế là toại ước nguyện, con gái đang ở cửa ngóng mẹ rồi rối rít kể lể.

Đã từ lâu nó quen rằng mẹ nó có thể giải quyết được tất cả mọi việc, còn việc gì nó muốn mà mẹ không làm được thì không phải do mẹ không đủ năng lực mà do mẹ không muốn làm hoặc do ...không yêu nó nên không chịu làm.

Cả khu chung cư mất điện, máy phát điện chỉ chạy để phục vụ hành lang và thang máy. Mình về kiểm tra át tổng không thấy làm sao, ngó sang hàng xóm thấy cũng mất điện nên hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên với con gái mình thì sao có thể nói ...mất điện là xong. Nó chẳng hiểu mất điện là gì hết, chỉ biết mỗi cái bóng điện mà mẹ không sửa được, Mình đang nghĩ xem phải nói sao cho nó hiểu thì may quá, điện cũng vừa lóe lên. Con gái phấn khởi ra mặt. Mẹ nó về rồi mà, giải quyết được hết, có gì phải lo đâu.

Giờ ngồi đây lại nghĩ đến câu chuyện trong chương trình "Đối thoại với Lê Hoàng", nhà thiết kế Ngô Thái Uyên đã nói rằng làm mẹ đơn thân sợ nhất là...điện nước trong nhà hỏng. Tối nay nhà mình điện hỏng nên ...liên tưởng. Mình nghĩ, không hiểu mình sợ gì nhất? Điện nước thì nói thật là không sợ. Có khi mình hơi nam tính, ba cái chuyện điện đóm, máy móc có khi mình thạo hơn...đàn ông. Còn gì sợ hơn thế không nhỉ?

Rà soát một loạt mà chẳng biết cái gì là đáng sợ nhất khi làm mẹ đơn thân. Có lẽ, chỉ có sự cô đơn trong chính tâm hồn mình là đáng sợ thôi....

Thế nhưng để lấp đầy sự cô đơn thì phải làm thế nào?

Nhiều lần mình thử xét xem cuộc đời mình có thực sự cần một người đàn ông để tựa vào không, mới thấy mình cần nhất là sự cảm thông, chứ không như nhiều phụ nữ khác, cái gì cũng...anh ơi. Một người đàn ông có thể làm mình tin tưởng và yên tâm ngả đầu vào vai họ, mình chẳng biết sẽ như thế nào? Mà đã không biết người ấy sẽ ra sao thì tìm cách nào đây?

Mình là người dễ rung động, thực sự mà nói nếu coi tình yêu là sự rung động thì có lẽ mình ...dễ yêu, bởi mình cảm động trước hầu hết mọi sự quan tâm. Như trước đây mình nhìn ai cũng là người tốt, đã quan tâm là chân thành nên mình không thể phân biệt được mục đích thực sự của mỗi người và do đó ...đồng ý cho họ lừa.

Bản tính thì không thay đổi được cho nên bây giờ mình vẫn dễ rung động. Thế nhưng đổ vỡ, va vấp và sự trải nghiệm cuộc đời giúp mình dừng lại khi mọi sự chưa quá muộn, hậu quả chưa sâu sắc.

Bạn bè bảo mình khó tính quá, kĩ tính quá, làm lại mà đòi hỏi nhiều hơn cả lần đầu. Mình cũng buồn cười thật nhưng không có ý định thay đổi. Nếu chỉ để lấp chỗ trống thì mình đâu có cần. Lo cho con, lo cho bản thân, làm những việc đàn ông có thể làm cho gia đình với mình không quá khó. Vậy nên mình muốn có người đàn ông không phải để tìm người phụ mình những việc vặt. Người đàn ông cho mình tin tưởng được thực sự phải đủ tài để mình khâm phục, đủ bao dung độ lượng để yêu thương con mình, đủ lãng mạn để hiểu được cảm xúc đỏng đảnh của mình. Nghĩ tới đây mình cũng phì cười vì một người đàn ông có đủ những yếu tố ấy thì họ sẽ chẳng chấp nhận lấy một phụ nữ đã trên 30 tuổi lại có hai đứa con rồi.

Thế nên dù đôi khi cũng buồn, cũng cô đơn nhưng nhất quyết không sai lầm lần nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét