Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

TẠI SAO???

Hà lấy chồng.

Bạn bè, họ hàng ngoài miệng chúc mừng nhưng trong bụng chẳng mấy kẻ không ghen tỵ bởi chồng Hà là một người đàn ông được cả xã hội ngưỡng mộ.

Yêu nhau nửa năm thì cưới bởi anh cũng không còn quá trẻ và Hà cũng đủ tuổi lấy chồng. Họ đến với nhau hoàn toàn tự nguyện, bản thân Hà là người có lối sống hiện đại nên chẳng bao giờ phiền lòng về sự bận rộn của chồng. Hơn nữa, cô cũng là người thích tự do, ham vui và rất đông bạn bè.

Thời gian đầu, chẳng ai phàn nàn ai câu nào. Anh đi làm đến bao giờ thì đi, gặp ai thì gặp, tối không về thì chỉ cần báo trước cho Hà một tiếng. Báo không phải để Hà khỏi chuẩn bị cơm nước, mà để cô có muốn đi đâu thì cũng không gò bó thời gian.

Sau khi cưới vài tháng, Hà quyết định nghỉ làm ở công ty bởi tiền tiêu đã được chồng chu cấp, gia đình cô thì cũng chẳng nghèo đói để phải kiếm tiền riêng chăm lo cho cha mẹ. Kể từ đó, Hà hoàn toàn tự do theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chồng đi suốt và hình như cũng không quan tâm nhiều đến các mối quan hệ của cô.

Bạn bè tuy nhiều nhưng hầu như người nào cũng có công ăn việc làm riêng cả nên chỉ sau một thời gian ngắn, cô thấy thiếu bạn để tụ tập đàn đúm. Hà bắt đầu lang thang trên mạng, cô lại có rất nhiều bạn mới.

Ban đầu chỉ tìm bạn nữ để đi chơi, đi bar, đi sàn nhảy... rồi sau đó là cả nam và nữ với những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Số tiền chồng cho hàng tháng dù không nhỏ nhưng giờ không đủ cho cô chơi một tuần. Hà bắt đầu đi vay tiền để tiêu.

Ngay khi chuẩn bị cưới, chồng Hà đã nói rằng cô có thể ở nhà anh ấy, tiêu số tiền anh ấy cho hàng tháng nhưng tuyệt đối không được sở hữu bất kì tài sản gì của anh và cũng không được quyền can dự vào công việc của anh. Điều đó là nguyên tắc, được chồng cô nêu ra với thái độ vô cùng nghiêm túc. Nói thật là lúc đó cô cũng chẳng quan̉ tâm nên không phản ứng gì.

Kể từ khi cô bị cuốn vào vòng nợ nần, cô mới để ý thấy anh có rất nhiều tài sản. Ngoài căn nhà cô đang ở, anh còn hai căn biệt thự ở khu đô thị mới, một khu nghỉ sinh thái cách thành phố không xa, còn ô tô anh cũng có vài chiếc. Cô biết được là bởi hai biệt thự anh không ở nên cho thuê, có lần họ đến nhà để ký gia hạn hợp đồng. Khu nghỉ sinh thái anh cho phép cô lúc nào muốn thì cứ đến đó nghỉ. Ô tô một chiếc anh đi, mấy chiếc kia dành cho nhân viên cao cấp của anh đi công việc. Dạo đầu, thi thoảng cô đi đâu cũng đi bằng ô tô của anh nhưng sau này không muốn chồng biết thời gian biểu của mình nên cô tự ý đi xe máy cho ...tiện.

Mấy lần định mở miệng xin anh tiền nhưng thấy thái độ lạnh lùng của anh cô lại không cất nổi lời. Đến khi số tiền đã quá lớn và ngày nào cô cũng quay cuồng trong vay - nợ thì cô đánh liều. Hôm đó là thứ hai nhưng anh vừa đi công tác 1 tuần nên nghỉ buổi sáng ở nhà. Anh đang ngồi nhâm nhi ly cà phê và đọc báo, cô mon men lại gần định âu yếm chồng cho tình cảm rồi nhân thể xin tiền luôn. Cô nghĩ, số tiền đó với cô thì lớn, chứ với anh thì đâu có thấm tháp gì.

Lần đầu chủ động tình cảm với chồng, Hà chợt thấy ngượng. Hai người chẳng khác nào hai kẻ xa lạ, thời gian gần gũi bên nhau kể từ ngày cưới đến bây giờ có lẽ đếm trên đầu ngón tay.

Nếu bình thường, chắc cô đã cười khẩy rồi lên phòng ngồi chát chít với đám bạn, nhưng bây giờ tiền bạc cấp bách, cô phải nhịn nhục thôi. Bố mẹ cũng đã vừa xin vừa vay hết sạch cả tiền hai ông bà tích cóp từ trẻ đến giờ. Cô cứ nói đại là làm ăn nên cha mẹ cô có mỗi đứa con gái, chẳng nỡ lòng nào từ chối.

Nghĩ là làm, Hà ngồi sát bên chồng, hai tay bóp vai cho anh. Chồng Hà nhướn cặp mắt lên nhìn cô rồi lại cúi xuống đọc báo.

Giá như anh ấy hỏi cô câu gì đó, cô đã có thể tiện đà mà trình bày, đằng này....

Nhớ đến lời đe dọa của mụ P cho vay nặng lãi, Hà đành trơ mặt nói với chồng:

- Anh ạ, dạo này mọi thứ đắt đỏ quá, anh cho em thêm tiền tiêu nhé

- Từng đó vẫn chưa đủ sao em?

- Thì cũng....cũng hơi thiêu thiếu ạ.

- Vậy em cần thêm bao nhiêu mỗi tháng?

- Anh hỏi kì cục thế, cho em tiền tiêu anh cũng đắn đo sao? Anh thừa biết là em không đi làm, nên tiêu pha là do anh chu cấp mà.

- Ừ, thì tiêu cũng phải có định lượng để anh biết còn bảo kế toán chuyển vào tài khoản cho em chứ.

- Thực ra...thực ra...em đang cần một số tiền, góp vốn làm ăn với cô bạn. Em ở nhà không cũng buồn, anh cho em được không?

- Thôi em ạ, anh nói cho em hiểu, anh biết rất rõ những gì đang xảy ra với em. Anh đã tuyên bố với em từ đầu rồi, nên đừng đòi hỏi ở anh quá nhiều. Kể từ ngày mai, anh sẽ thuê cho em một căn hộ, anh trả tiền thuê nhà cho em 1 năm. Trong 1 năm đó, em tự đi kiếm tiền để sinh sống và trả nợ. Chúng ta sẽ ly hôn.

Nghe thấy những lời nói từ tốn, gọn ghẽ và dứt khoát của chồng, tai Hà ù đi. Vậy thì ai sẽ trả nợ cho cô?

Thế nhưng, mặc cho Hà khóc lóc van xin, chồng cô ngay ngày hôm sau đã hoàn tất mọi việc anh ấy nói với cô. Họ chấm dứt từ đó.

Hà từ khi chuyển đến căn hộ do chồng cho thuê thì cảm thấy vô cùng nhục nhã, ê chề. Cô đóng cửa ở trong phòng ngày này qua ngày khác. Cha mẹ xót xa có đến thăm cô cũng tiếp chuyện qua loa rồi kêu mệt cần nghỉ ngơi để họ về.

Các khoản nợ nần vây kín Hà đến nỗi cô không ăn không ngủ được. Khi ly hôn chồng có gửi cho Hà một ít tiền vào tài khoản nhưng Hà bây giờ chẳng bấu víu được vào đâu nên cũng không dám đem số tiền đó đi trả nợ bởi có trả cũng không đủ mà bản thân không có đồng nào sinh hoạt.

Sức khỏe Hà xuống cấp trầm trọng. Cha mẹ cô phải đón cô về nhà chăm sóc gần một tháng trời cô mới bình phục. Hà lúc này mới thấy thương cha mẹ, nhìn lại những ngày tháng bên chồng, cô vô cùng ân hận.

Trong cái khó ló cái khôn, Hà đánh liều quay về công ty cũ xin làm lại, nhục thì có nhục nhưng còn hơn chết đói.

Rồi cô đi khất nợ những kẻ cho vay lãi cao, chẳng hiểu sao giờ họ lại đồng ý đề nghị của cô. Cũng hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng không nghĩ xa xôi làm gì, miễn là cô đã khất được nợ.

Trời vẫn còn thương Hà, công ty cũ đồng ý cho cô về làm. Lương bổng ở đó không cao lắm nhưng nếu sống đơn giản thì hàng tháng Hà cũng dư ra chút ít.

Con người Hà từ sau biến cố đã thay đổi rất nhiều. Thời gian trôi chữa lành mọi vết thương. Hà trả hết nợ, tự thuê một căn nhà nhỏ để ở sau khi hợp đồng 1 năm của ngôi nhà chồng thuê cho hết hạn. Cuộc sống của Hà bây giờ vô cùng đơn giản. hàng ngày đi làm, tối ăn cơm với cha mẹ rồi sau đó mới về nhà. Hà học thêm một số khóa học hỗ trợ công việc của cô nên vị trí và mức lương ở cơ quan cũng ngày một khá hơn. Hà nhận ra rằng, vận mệnh của mỗi con người, là do chính họ quyết định.

Chỉ có một điều duy nhất, mà đến bây giờ Hà vẫn không thể hiểu được. Đó là, tại sao chồng cô lại cưới cô?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét