Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

CHUYỆN MỚI VỀ BA CHÚ LỢN CON

Ở bìa một khu rừng nọ, có gia đình nhà lợn, lợn mẹ và ba chú lợn con. Hàng ngày, lợn mẹ hái lượm hoa trái trong rừng đem về nấu những món ăn thật ngon cho ba anh em. Mấy chú lợn con ngủ dậy là uể oải ngồi vào bàn ăn, ăn no lại chạy tung tăng ra bìa rừng chơi, chẳng lo nghĩ gì đến giúp mẹ.

Thời gian cứ thế trôi, lợn mẹ ngày một già, các chú lợn con giờ đã lớn. Lợn mẹ ngày nào cũng quần quật kiếm ăn mà vẫn không đủ nuôi ba chú lợn béo tròn. Không những thế, ngày nào chúng cũng cãi vã, thằng anh cả không muốn chơi với thằng em út, thằng thứ hai lại chẳng muốn chơi với thằng thứ nhất. Cả góc rừng có ba anh em mà không đứa nào chịu nhường đứa nào, tối nào mẹ cũng phải đứng ra phân giải.

Một hôm, lợn mẹ mệt mỏi vì đàn con, liền gọi chúng đến và nói:

- Các con đã lớn, giờ chúng ta phải chia tay nhau, mỗi người hãy tự xây cho mình một ngôi nhà nhỏ và bắt đầu cuộc sống độc lập.

Cả ba chú lợn đều tròn mắt nhìn mẹ:

- Chúng ta đang sống như vậy chẳng tốt hay sao? Sao mẹ lại đuổi chúng con đi?

Lợn mẹ vạch chân ra cho lũ con nhìn, những chiếc móng trầy xước do bị đào bới thức ăn sưng mọng lên, lở loét. Ngay chiếc mõm lợn mẹ do dũi đất đào củ cũng phồng rộp không thể ăn được. Lợn mẹ nói:

- Dù rất thương các con, nhưng mẹ đã già rồi, không thể chăm lo cho các con được. Các con hãy tự lập đi.

Trong ba anh em, lợn út biết thương mẹ nhất, nhìn mẹ như vậy, nó cũng thấy xót xa. Nó bảo các anh:

- Mẹ giờ đã già, không thể kiếm cho chúng ta ăn nữa. Hai anh hãy đi tìm vùng đất mới, dựng nhà mà sống. Em sẽ ở lại chăm sóc mẹ.

Hai lợn anh nghe thấy thế lại nghĩ em lừa mình để ở lại được mẹ chăm nên dứt khoát không chịu. Lợn anh cả nói:

- Chăm mẹ là trách nhiệm của anh, anh là con cả. Hai chú đi đi, anh sẽ chăm lo cho mẹ.

Lợn hai cũng có ý tranh giành:

- Thôi, để em lo cho mẹ, từ xưa đến nay, em luôn là đứa khỏe nhất trong ba anh em, để em lo cho mẹ là tốt nhất.

Lợn mẹ mệt mỏi nói:

- Quy luật sinh tồn rồi, già sẽ phải chết các con ạ, các con hãy đi đi, mẹ vẫn tự kiếm ăn được, khi nào mẹ yếu sức, sẽ đến nhờ các con.

Lợn út nghe lời mẹ, lầm lũi bước đi.

Lợn cả và lợn hai sau một hồi tranh cãi, cuối cùng lợn hai cũng phải ra đi. Còn lợn cả ở lại với mẹ. Nó hả hê ra mặt. Nhà không phải xây, cơm không phải nấu nên lợn cả ngày một béo tròn.

Lại nói đến lợn hai và lợn út, mỗi người đi về một hướng. Bản tính lười nhác, lợn hai kiếm một hốc đá làm nhà, hàng ngày lang thang trong rừng có hoa trái gì thì vặt ăn. Cuộc sống cứ thế trôi đi.

Lợn út vì nhớ lời mẹ dặn, nó kiếm một khoảng đất bằng phẳng trong rừng, lấy gỗ dựng thành một ngôi nhà chắc chắn. hàng ngày, nó vào rừng kiếm thức ăn. Hoa quả tươi thì ăn liền, củ và hạt cây thì cất lại làm đồ dự trữ cho mùa đông. Cuộc sống của lợn út êm ấm đầy đủ.

Mùa đông năm đó, trời rét cắt da cắt thịt. Lợn mẹ hàng ngày vẫn phải đi kiếm ăn cho lợn anh nên sức khỏe yếu lắm. Một hôm tuyết rơi dày, lợn mẹ ngã trong rừng.

Chiều hôm đó, chờ mãi không thấy mẹ về, lợn anh cả hậm hực vì tìm mãi trong nhà không còn chút gì để ăn, đói quá, nó mò ra ngoài gọi mẹ. Đi được một đoạn, lạnh quá, nó định quay về thì chợt nhìn thấy mẹ đang nằm vật giữa đường, tuyết bắt đầu phủ dày lên người. Lúc này nó chợt thấy thương mẹ nên ra sức kéo mẹ dậy và đưa về nhà.

Mẹ yếu lắm, chỉ còn thoi thóp thở, trong nhà chẳng có gì ăn, nó nhớ đến mấy trái cây mà mẹ hái vương vãi nơi mẹ ngã liền chạy ra đó nhặt đem về. Nó nấu lên rồi đưa mẹ bát súp nóng. Mẹ húp được chút súp thì hồi tỉnh nhưng vẫn yếu lắm.

Lần đầu tiên trong đời, lợn cả thấy thương mẹ vô cùng. Ngày hôm sau, mặc cho mưa rét, nó đi vào rừng tìm thức ăn cho hai mẹ con.

Lợn hai bấy lâu nay ở trong hang đá, mùa đông đến, cái rét tê người, nó run cầm cập, không dám mò ra khỏi hang. Vừa đói, vừa rét, nó ước có một mái nhà như trước đây để ở.Nó oán hận anh cả sao không nhường nó để nó được ở nhà. Cái đói làm nó điên lên, nó chạy trong tuyết lạnh như bay về nhà. Dọc đường nó không nhớ mình đã ngã bao nhiêu lần nhưng cái ý nghĩ sẽ đuổi anh cả đi để giành lấy ngôi nhà và sự chăm sóc của mẹ khiến nó lại vùng dậy bước tiếp.

Cuối cùng nó cũng về tới nhà.

Chỉ có mẹ đang nằm trên giường, anh cả chưa về. Mẹ rất ngạc nhiên thấy giữa trời mưa tuyết như vậy mà anh hai lại về thăm mẹ. Mẹ hỏi cuộc sống của lợn hai nhưng nó không trả lời. Trong đầu nó chỉ còn mỗi ý định chiếm ngôi nhà ấm cúng ấy. Nó ra bậc cửa ngồi chờ anh cả.

Mãi rồi anh cả cũng về, giữa trời đông lạnh nên cũng chẳng kiếm được gì. Nó mang vài cái củ nhỏ xíu đào được trong rừng định nấu cho mẹ thì lợn hai đã giằng lấy nhai ngấu nghiến. Đói và rét dài ngày làm lợn hai trở nên hung hãn, nó không để cho lợn cả nói gì, nó quyết đòi bằng được cái nhà.

Hôm ấy, lợn út ở nhà cảm thấy bồn chồn không yên, nó gói ghém chút đồ ăn dự trữ rồi đi thăm mẹ. Đến nơi thì trời đã sẩm tối. Nó nhìn thấy lợn hai đang phá tung đồ đạc trong nhà. Mẹ và anh cả thì đang túm lại một góc.

Lợn út vào nhà, nó quát lên:

- Anh hai, anh đang làm gì ở đây vậy?

Lợn hai trừng mắt nhìn nó rồi nói:

- Mẹ không công bằng, mẹ để cho anh cả mọi thứ, còn tao chẳng có cái gì, sắp chết đói chết rét rồi đây.

- Mẹ già rồi, không đi kiếm ăn được nữa đâu, anh cũng phải đi kiếm ăn chứ, em không thấy à? - Lợn cả nói.

- Nhưng anh vẫn có nhà để ở, còn tôi chui trong hốc đá anh có biết không?

Thấy anh hai điên cuồng, lơn út nói:

- Phải tự kiếm thì mới có đồ ăn, tự xây thì mới có nhà ở. Tôi cũng như anh, nhưng tôi biết tự lo cho mình. GIờ tôi có nhà ấm, có đồ ăn ngon. Sao anh không làm như tôi đi.

- Mày ngu kệ mày, mẹ có sẵn, tại sao tao không dùng.

Thấy tình hình căng thẳng, lợn em đành nói:

- Thôi mẹ và anh cả hãy sang nhà con ở tạm qua mùa đông này, để anh ấy ở nhà, anh ấy sẽ tự hiểu ra thôi.

Nói rồi lợn em để lại ít thức ăn mang theo rồi đưa mẹ và anh cả về nhà mình.

Anh hai ở lại ăn hết chút đồ ăn em mang tới rồi lăn lên giường làm giấc ngủ no say đến tân trưa ngày hôm sau. Nó định ra ngoài kiếm chút gì ăn nhưng ngoài trời đầy tuyết, chẳng có gì cho nó ăn cả. Quay về nhà, nó lại lên giường ngủ tiếp. Cứ như thế được hai ngày, cơn đói làm nó run bần bật dù nằm trong chăn ấm. Nó mò đi vào rừng bới tung khắp nơi lên mà không kiếm được gì ăn. Nó lại đành quay về nhà leo lên giường nằm nhưng nằm mãi mà người vẫn run lên cầm cập vì đói và rét. Nó mò dậy lết từng bước sang nhà em út.

Đường xa, đói và rét làm nó gục ngay trước cửa nhà lợn út. Lúc đó đã là sáng sớm. Lợn út vừa ngủ dậy ra ngoài xem thời tiết có thay đổi gì không thì nhìn thấy anh. Nó vội kéo lợn anh vào nhà cho nằm cạnh lò sưởi rồi bảo mẹ mang cho anh bát súp nóng. Lợn hai dần dần hồi tỉnh. Nó cảm thấy xấu hổ vô cùng vì sự ân cần của mọi người.

Cả gia đình sống bằng đồ ăn dự trữ của lợn út.

Mùa xuân đến, lợn cả và lợn hai tự tìm gỗ xây cho mình những ngôi nhà chắc chắn xung quanh vùng ấy. Hàng ngày cả mấy anh em đều vào rừng kiếm thức ăn, kho dự trữ của ba anh em lúc nào cũng đầy ắp củ quả.

Lợn mẹ sống cùng lợn út, bà được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ nên sức khỏe dần hồi phục.

Lòng tốt của lợn út được mẹ thường xuyên mang ra nhắc nhở hai người anh. Vì thế họ ngày một tiến bộ.

Gia đình nhà lợn từ đó đầm ấm yên vui dù cho mỗi người ở một nhà...


(Truyện này mình viết tặng bạn. Hãy dùng lòng tốt, sự bao dung để đối đãi với mọi người. Có thể hôm nay bạn phải chịu ấm ức đôi chút, nhưng ngày mai, ngày mốt, tấm lòng của bạn sẽ được mọi người nhìn nhận. Toàn người thân trong gia đình mà, yêu thương không hết, trách móc làm gì. Rồi đến một ngày mọi người sẽ hiểu bạn. Vui lên đi nhé, chú bò bướng bỉnh. Mình không phải cái cọc để cột bò đâu. Nếu bạn là bò, chắc mình sẽ phải làm con ruồi bay vo ve quanh nó để trò chuyện, chứ làm cái cọc, nghe nó cứ vô tri vô giác sao ấy. Mình thích sự hoạt náo cơ. Hihi, bình anh nhé, bạn tốt.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét