Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

BÌNH YÊN GIỮA CUỘC ĐỜI

Mình rất mâu thuẫn nên nhiều khi mọi người không hiểu được cũng phải. Ai cũng nghĩ với lối sống bồng bềnh của mình thì mình sẽ thích đông đúc, thích lễ hội, thích đám đông,...Vậy mà mình lại rất sợ những cái đó.

Điều mình thích nhất là được quây quần bên gia đình, thích nấu nướng cho mọi người ăn. Còn nếu đi đâu cũng chỉ thích đi đến những nơi thoáng đãng, tĩnh lặng một chút. Có lẽ sở thích của mình hơi ...già trước tuổi. Mình muốn được trồng cây, ngắm hoa, được thêu thùa, đan lát, vẽ vời gì đó...

Cái mình ghét nhất là công việc. Mình là người lười biếng, từ nhỏ đã quen hưởng thụ sự bao bọc của gia đình. Đúng là, ông trời thật công bằng "ghét của nào trời trao của đó". Nên giờ, mình suốt ngày đầu tắt mặt tối với máy móc, với những việc hoàn toàn chẳng nữ tính chút nào. Ấy vậy mà lâu ngày rồi cũng lại thành quen, lại...nghiện máy móc. Ăn cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến, cho con đi chơi mà đầu vẫn chỉ có công việc.

Sáng nay ai cũng hỏi, tối qua đi chơi không, mà buồn cười quá. Anh trai vào, hôm trước đã đưa con bé đi chơi rồi. Chiều qua nó lại xuống chung cư liên hoan cùng ông già noel nên thấy cũng không nhất thiết phải đưa đi nữa. Mà đúng là mình cũng ngại, từ khi chỉ còn hai mẹ con ở đây, mình không muốn đưa con đi chính những ngày này. Phần vì sợ đông đúc nguy hiểm cho con, phần vì...chạnh lòng. Nên thường cho con đi trước lễ, đó cũng là thiệt thòi của con mà mẹ chưa cải tổ được. Xin lỗi con.

Mình cũng không hiểu sao, nhiều lúc nhìn mọi người mà phân vân quá. Không biết sống như mình là tốt hay sống như họ là tốt. Họ là chị gái mình, con bé bạn thân mình, là bé kế toán của mình...Mấy người này đi làm thì tốt, về nhà chẳng bao giờ có ý muốn chăm chút ai cả. Ấy nhưng lại được chồng lo cho hết. Chồng cũng đi làm tất bật mà về nhà là tranh thủ dọn nhà, giúp vợ. Có lần, mình sang nhà con bé bạn chơi. Chồng nó đang lau nhà từ tầng tư xuống còn nó thì đang ngồi sofa nghe con nó đánh đàn. Chẳng ghen tị với bạn đâu nhưng lại chợt nghĩ, có khi sống thế cuộc sống mới cân bằng được. Còn mình cứ lo hết, chồng không chịu trách nhiệm gì đâm ra dễ...hư. Quay về nhà chị gái lại thấy chị đang buôn dưa lê với cô bạn còn anh rể thì đang giặt chăn chiếu nhân có ngày chủ nhật nghỉ ở nhà. Cho đến bây giờ là cô bé kế toán nữa, hồn nhiên kể rằng chồng em làm hết, về nhà em chỉ việc ngồi ...chờ cơm. Mà toàn người rất gần gũi mình, nên mình hiểu họ hạnh phúc thực sự, chứ không phải tạo bình phong che chắn, cũng không phải những ông chồng đó vì bất tài vô dụng ở nhà chăm vợ chăm con. Sao vậy nhỉ?

Có lẽ chỉ có mẹ và anh cả là thích mình chăm sóc thôi. Anh vào mấy hôm, mình chuẩn bị cà phê từ trước khi anh vào, sáng trưa chiều đều tự tay pha cho anh một ly. Anh đi tắm thì soạn đồ, ăn cơm thì bữa nào anh ăn nhà là chuẩn bị chu đáo. Tối qua còn...xui dại anh uống rượu vang trước khi ngủ cho ...dễ ngủ. Anh vui lắm, và cảm thấy thanh bình khi được mình chăm sóc. Mẹ mình cũng thế, được mình chăm là hài lòng lắm, gặp ai cũng khoe. Ấy nhưng chồng mình thì khó chịu vô cùng và phải trốn đi tìm người ...ít chăm sóc hơn. Con gái mình giờ thì lại kêu: "...thế vẫn chưa đủ". Anh thứ hai thì sống khép kín hơn nên...không khiến mình chăm. Con trai thì thích mẹ chăm lắm nhưng lại chẳng được ở cùng mẹ. Có chị gái mình là mình ít chăm chị nhất. Cũng thương chị nhưng có lẽ vì chị có gia đình êm ấm quá, khi chị lấy chồng em vẫn còn quá non nớt, giờ thì chị được chồng con yêu thương nên cũng không cần sự chăm sóc của em.

Xét đi xét lại, chẳng mấy người cần sự chăm sóc của mình. Thế nên, nhiều khi nghĩ, hay sống như chị gái, như bạn bè mình, có lẽ ..dễ hạnh phúc hơn. Sống như mình, chắc hơi làm phiền người khác thì phải, nên không ai thích.

Vì thế, tối qua suy xét thấy không nhất thiết phải đưa con đi chơi thêm nữa nên quyết định tự thưởng cho mình một đêm yên giấc. Ngủ từ 10h tối, mà sáng nay anh trai gõ cửa gọi dậy đi về xưởng mới choàng tỉnh lúc đã 7h30.

Thôi kệ, số phận đã sắp đặt mỗi người một vị trí trong cả cái thế giới bao la này, coi như đó là sự đã rồi đi, để lòng thanh thản. Mình cứ phải là mình thôi, sao khác được khi sự sắp đặt không do chủ quan của chính mình.

Sáng nay bình an, đó là hạnh phúc rồi.

Mỗi sáng thức dậy, vẫn có việc để làm, có gia đình để yêu thương, có tương lai để hướng tới, là may mắn lắm rồi. Còn chút méo mó, ta sẽ từ từ ...nắn nó lại. Đúng không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét