Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

NGƯỜI VÀ CÁ

Hai con cá vàng có chiếc đầu sần sùi như đầu sư tử màu cam đỏ, cái đuôi lúc nào cũng ngúng nguẩy sau cái mình to phình loang lổ đỏ trắng. Nhìn chúng bơi lội tung tăng lại ước sao mình sinh ra không phải là cá nhỉ, để dù muốn dù không cũng phải lắc lư. Không có nhạc cũng đung đưa, không vui cũng đung đưa, đau khổ cũng...đung đưa, có khi ốm cũng đung đưa, thậm chí trước khi chết cũng đung đưa....

Chẳng biết cá vàng có biết nghĩ không nhỉ? Nếu có, không biết có lúc nào nó ước được làm con người không? Đôi mắt nó to thế, chắc chắn nó nhìn thấy mình. Giá như nó thấy ai đó khác hơn, có thể nó đã từng ước được làm người ở kiếp sau. Nhưng khốn thay cho nó, lại nhìn thấy đúng mình. Nó sẽ lắc đầu ngao ngán, làm người mệt mỏi thế sao? Lúc nào cũng phải giả tạo, gồng mình lên để quát tháo, xăm soi công việc rồi lại nhắm nghiền mắt lại, để không còn khe hở cho nước mắt chảy ra,rồi lại phải nhoẻn miệng cười khi khách khứa đến...

Lúc đầu mua cái bể cá về, mình mua mấy con cá đắt tiền, thả vào rồi ra sức chăm sóc, nhưng khổ nỗi càng chăm nó càng ...nhanh chết. Tiếc tiền, bực mình, đi mua hai con cá vàng to đùng vừa đẹp vừa rẻ. Cái bể được thay nước mới, sục ô xi cho cá thở, rồi cho chút muối vào để cân bằng PH, lọc bớt chất sắt trong nước. Bực thì nói vậy thôi, chứ cá nào chẳng là cá, con nào chết cũng xót cả, cũng thương hết. Thế nên, hàng ngày bất cứ lúc nào rảnh, lại xúm vào nhìn chúng, xem có bị trày vây xước vẩy gì không, có ăn được con cá con nào chưa, có đủ ô xi để thở không. Nói chung là vẫn chăm chúng như ...cá xịn. Chắc tại chúng có đôi mắt to, nhìn rõ hơn nên biết cảm động với công sức của mình, vì thế chúng không nỡ...chết.

Chăm cá lại nghĩ tới con, giờ có khi mình chăm chúng còn hơn chăm con gái mình. Con mình thì có giúp việc cho ăn, chứ cá thì mình ngày nào cũng tự đi mua cá con cho nó. Mà, không biết ngày mình bé, mình có được chăm sóc kĩ lưỡng như....cá không nhỉ? Chứ ngẫm lại cũng thấy thèm được ai đó chăm sóc như vậy. Hồi bé thì đâu có biết được, và cũng chẳng thể nhớ. Còn sau này khi mình sinh hai đứa con, mình cũng chuẩn bị kĩ lắm. Quần áo của chúng mua về trước cả tháng, giặt giũ đến mười lượt cho...mềm vải. Nhà cửa khi sắp sinh cũng dọn dẹp sạch bong, môi trường cho con yêu mà, phải...vô trùng. Thấy cá và con được chăm gần như nhau. Hihi. Vậy nếu ước, sẽ ước làm cá hay ước làm trẻ sơ sinh nhỉ. Sơ sinh thì sẽ lớn, còn cá thì mãi vẫn vậy, nên chắc sẽ ước được làm...cá.

Mà, làm cá thì làm cá xịn hay... cá rởm? Hay là cá như đôi cá vàng kia, vừa đẹp vừa rẻ, lại được yêu quý. Cá thì cứ thường thường thôi, chứ xịn rồi thì lại đỏng đảnh, kiêu căng khó chiều, có khi người ta cũng ghét cho ấy chứ(giống kiểu mình bực dọc mấy con cá xịn cứ chết hết ấy).

Thế còn cá, nếu cho làm người thì có làm không? và nó có sợ làm người như mình không nhỉ? hay nó cũng giống mình, muốn chọn chỗ nào...dễ thở một chút. Sống giống mình ngột ngạt quá.

Vậy làm người hay cá thì cũng vậy nhỉ, chỉ hạnh phúc, vui vẻ hay tốt đẹp khi ở đúng điều kiện hoàn cảnh thôi, chứ khác môi trường cái là mệt liền. Cá thì chết, người chẳng dễ chết như thế nhưng cũng khốn đốn một đời.

Ngẫm đi nghĩ lại, ta chỉ là ta thôi, vì trót sinh ra trên cõi đời này rồi. Cứ phải qua hết kiếp này đã. Còn ước ao gì thì...để mai tính. Hihihi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét