Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

CÁI NGÃ RẼ

Chiều nay nghỉ, Lan dắt xe ra đường định lang thang tìm chút hanh hao của gió heo may cuối mùa. Nổ máy cho xe chạy mà chưa biết sẽ đi đâu, trong bụng thầm nhủ: Thì cứ đi đã, có vội gì đâu?. Tới ngã tư đầu tiên, cần phải quyết định xem rẽ trái hay rẽ phải chứ nhỉ? Nhưng đang đi mà, chẳng nhẽ dừng lại nghĩ? Thế là, theo bản năng, Lan rẽ về bên phải.
Con đường này rất nhiều cây, đường rộng và thoáng, đi khoảng 1 km nữa sẽ đến một cái hồ, cạnh hồ rất nhiều quán cafe. Nếu như tới đó chưa có ý tưởng gì hay ho, Lan sẽ tạt vào một quán cafe nào đó.
Đúng là, khi đầu óc trống rỗng, ngay cả đi chơi cũng không dễ gì tìm được ý tưởng tốt. Lan vào quán " Rặng liễu" và gọi cho mình ly nước ép cà rốt.
Ngồi đây, tiếng nhạc du dương cùng những đợt gió rì rào từ hàng cây ven hồ thổi tới làm Lan thấy buồn ngủ. Gọi thêm một ly cà phê nâu nóng, lấy điện thoại gọi cô bạn thân:
- Alo, chiều nay rảnh không? Cà phê một lát được không?
- Uhm, vậy mình đợi, nửa tiếng nữa nhé.
Hằng là bạn thân của Lan từ ngày cấp ba, hai đứa là hoa khôi của lớp lại chơi thân với nhau nên ai cũng biết đến cặp đôi này. Ngày ấy đi đâu cũng có nhau, đến khi Lan đi học đại học thì Hằng rẽ sang ngả khác. Nhà Hằng có truyền thống vẽ tranh rất đẹp, cả gia đình đều là họa sỹ, nên Hằng ở nhà học vẽ rồi phụ mọi người mảng kinh doanh tranh. Sau đó vài năm thì lấy chồng. Chồng Hằng cũng giàu có nên Hằng ít phải lo toan tất bật.
Hai năm nay, Lan và Hằng lại thường xuyên gặp nhau vì công việc của Lan vô tình liên quan chút ít đến thị trường tranh thêu, Hằng đã giúp Lan rất nhiều trong kiến thức về tranh cũng như nguồn cung cấp, giá cả, chất lượng từng bức tranh...
Hằng tới, ồn ào và vui nhộn. Một bộ quần áo sành điệu, một khuôn mặt trang điểm cầu kì, má lúm đồng tiền lệch một bên khiến nụ cười của cô càng thêm quyến rũ. Nhìn bạn, Lan thốt lên:
- Thế này thì có lấy thêm hai chồng nữa cũng được.
- Thôi đi, vậy mà ông D đang chán tôi đấy. Hình như ông ấy đã có bồ nhí rồi. Tôi điên lắm, nhưng chưa có bằng chứng gì, nên vẫn phải làm thinh để tìm bằng chứng.
- Sao tự nhiên lại nghĩ thế, mình thấy anh ấy vẫn yêu bạn mà
- Yêu là một chuyện, bồ bịch lại là chuyện khác.
- Ừ, đàn ông thì cũng không biết đường nào thật.
- Nhưng tôi kiên định lắm. Nếu hắn có chuyện gì, thì cuốn xéo ra khỏi cuộc đời tôi, chứ không lôi được con tôi đi. Còn tiền ư, tôi cũng chẳng cần tiền của hắn. Hắn có ngày hôm nay, công lao của tôi cả đấy, mà hắn không biết ơn. Nhưng thôi kệ, đời phải biết chấp nhận, cứ vui đi để sống đã.
- Bạn nghĩ được vậy là tốt quá rồi. Nhưng đã có gì đâu mà nghĩ xa thế, đã xác định rõ ràng tư tưởng, lại còn phân chia con cái. Tôi nghe mà sởn gai ốc.
- Thì tôi nói mà, mọi chuyện nghĩ trước đi, sau này có tệ hại, mình cũng không bất ngờ. Nếu không nghĩ, cứ tự ảo tưởng mình, khi sự việc xảy ra, người đau khổ là mình. Rồi sai lầm cũng là mình, đau khổ thì sao đủ tỉnh táo để xử sự cho đúng, phải không?
- Ừ, bạn chín chắn hơn mình nhiều thật.
- Người ta lấy chồng từng ấy năm rồi, còn mình vẫn phòng không, sao kinh nghiệm được bằng.
- Ừ, thôi, uống nước gì, mình gọi cho. Nói qua chuyện khác đi, dạo này công việc thế nào?
- Công việc thì tốt. Nói thật, phụ nữ có hình thức một chút, khéo léo một chút, đi đâu chẳng được việc.
- Bạn bây giờ hay quá, mình học mãi không theo kịp.
- Thôi đi, ngày trước vừa xinh hơn, lại học giỏi hơn người ta, bao anh chàng chết mê chết mệt, làm gì có chuyện không biết sử dụng ưu thế. Hihihi...
Buổi chiều trôi qua êm đềm với những câu chuyện đầy hào hứng của Hằng. Lan về nhà khi cả nhà đã chuẩn bị ngồi vào bàn ăn, thay vội bộ đồ xuống ăn cơm cùng gia đình.
Tối đó Lan nằm mãi không ngủ được, có phải cô đã nhìn nhận sai về cuộc sống?
lan tốt nghiệp đại học, công ăn việc làm ổn định, không nói là còn khá thành đạt trong sự nghiệp. Ở tuổi Lan, có được chức vụ và thu nhập như Lan quả không dễ dàng gì, ngay cả đối với đàn ông. Thế nhưng chuyện tình cảm của cô lại luôn trúc trắc.
Người yêu đầu tiên của Lan là bạn học cùng đại học. Yêu nhau hai năm tự nhiên thấy tình cảm nhạt nhòa, cô thấy cậu bạn chẳng khác một đứa trẻ cần chăm sóc trong khi Lan cũng ưa được nuông chiều. Đôi bên chia tay trong êm đẹp. Năm ngoái, khi đám cưới cậu ấy, Lan cũng đi và thực lòng chúc phúc cho đôi bạn.
Người thứ hai khiến Lan rung động, là đối tác làm ăn của công ty. Anh ta cũng là một người tuổi trẻ tài cao. Đi đến đâu anh cũng là trung tâm đám đông. Mặc dù Lan cũng xinh đẹp, khéo léo và tài năng nhưng đi bên anh ấy, cô dường như nhạt nhòa bởi lúc nào cũng có vô vàn người đẹp bao quanh anh. Mệt mỏi với mối tình riêng mà chung ấy, cô chia tay.
Người thứ ba là một người bạn học cùng cao học. Họ có hai năm ở nước ngoài vô cùng lãng mạn và hạnh phúc. Anh đem đến cho cô mọi thứ cô cần, từ hơi ấm của người đàn ông, đến hạnh phúc của một gia đình, điểm tựa của một trụ cột. Đến khi tốt nghiệp, cô về nước còn anh ở lại để làm cho một công ty nước ngoài.
Cho tới tận bây giờ, họ vẫn lừng chừng giữa chia ly và tái hợp. Anh chẳng dám hy sinh tất cả, cô chẳng thể theo anh trọn vẹn. Họ đều có sự nghiệp do khó công gây dựng nên chẳng ai muốn vì hai chữ gia đình mà sụp đổ công danh.
Ngẫm lại câu chuyện của Hằng, Lan chợt hiểu, con người ta dù trong hoàn cảnh nào, cũng cần nhìn thẳng vào sự thật để tìm giải pháp, chẳng thể chung chiêng giữa đường.Cũng như chiều nay, dù phải rẽ bừa, Lan cũng vẫn phải rẽ, mặc dầu chưa biết đi đâu.
Sáng hôm sau, Lan gọi cho người yêu, cô nói, mình đã quyết định sẽ sống ở Việt nam và không muốn tiếp tục chờ đợi một phép màu nào đó cho hai đứa có thể xích lại gần nhau. Cô cần chấm dứt mối quan hệ của họ.
Sau một lát im lặng, bạn trai Lan nói:
- Em đã quyết định, anh tôn trọng ý kiến của em.
Một kết thúc nhẹ nhàng hơn Lan tưởng.
Ngày hôm đó, Lan đi sắm cho mình vài bộ cánh mới, tối đó rủ cậu bạn cùng công ty đi bar. Lan nói chuyện nhiều, uống nhiều, rồi khóc. Lan muốn sống là con người thật của mình, có buồn, có vui, có sai lầm. Cô chán cái vỏ bọc chỉn chu, chán cuộc sống chỉ có công việc và thăng tiến. Dù rẽ ngã nào, vẫn cứ là cô thôi, sao phải nghĩ nhiều đến vậy.
Mỗi con đường có nhiều ngã rẽ, mỗi cuộc đời gặp rất nhiều ngã tư, nếu cứ dừng lại quá lâu ở ngã tư để chọn đường đi, thì cả đời sẽ không tới đích. Lan tin mình sẽ đến đích khi chưa quá muộn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét