Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

KIẾP CÔ ĐƠN

Mùa xuân đến, những cơn mưa phùn kéo dài.Thời tiết se lạnh, cây cối sau những ngày đông giá rét uể oải vươn vai thức giấc.Những tán lá ven đường lún phún những giọt sương mai, thỉnh thoảng lại run lên theo những đợt gió đầu mùa mang hơi ẩm của đất.

Lan Ngọc khoác thêm chiếc áo ấm, vớ đôi giày cao gót rồi đi ra đường.

Bước qua ngưỡng cửa, cô dừng lại hít một hơi thật sâu.Luồng khí lạnh như luồn vào từng ngõ ngách trong cơ thể.Cô thấy sảng khoái lâng lâng và nhủ thầm, quyết định đi dạo trong một buổi sáng thế này quả là đúng đắn.

Đi như vậy được một đoạn, không khí trong lành và sự yên ắng của khu phố khiến cô có cảm giác mình được tự do tuyệt đối, thấy cơ thể mình thuộc về mình trọn vẹn, thấy mọi hành động của mình không chịu bất kì sự soi mói nào.Lan Ngọc cởi bỏ chiếc áo khoác chỉ còn mặc chiếc váy ngắn mỏng manh,xách đôi giày cao gót lên tay.Cô hít sâu hơi lạnh một lần nữa, cảm thấy sung sướng muốn hét lên như đứa trẻ nhưng cô kịp kìm lại khi thấy một bà lão đi qua.Chắc bà sẽ nghĩ cô bị điên khi ra đường với bộ dạng phong phanh thế này trong một ngày mưa gió rét mướt và còn gào thét nữa.Cô mỉm cười nhưng nụ cười hôm nay sao mà hiền lành, dễ dãi thế.Nó như nụ cười của một đứa trẻ tinh nghịch sau khi làm được chuyện gì đó để chọc ghẹo mọi người.Nụ cười ấy lâu lắm rồi mới nở trên môi cô.

Không phải Lan Ngọc không hay cười.Hàng ngày, thậm chí hàng giờ cô đều nở những nụ cười nhưng mỗi nụ cười lại mang một âm hưởng khác nhau, một ý nghĩ khác nhau, một cách thức khác nhau.Cô cũng như tất cả mọi người, cũng cố gắng áp dụng cả ba mươi sáu điệu cười sao cho linh hoạt để phát huy tối đa tác dụng của từng nụ cười ấy.Nhưng quả thực từ lâu lắm cô không còn được cười nụ cười hồn nhiên thơ trẻ như vậy.

Là giám đốc một công ty cổ phần, vị thế và công việc không cho phép cô được sống theo sở thích cá nhân.Hàng ngày phải đến công ty, gặp gỡ đối tác, họp mặt nhân viên và cổ đông,….Hàng tá việc cần bộ mặt lạnh hơn là một khuôn mặt bầu bĩnh và nụ cười dễ thương.Cô cũng đã quen dần với nụ cười ấy, cách sống ấy và ngay cả những thói quen không hẳn là của con người cô.



Nhớ lại ngày còn bé,cô là một cô bé dễ thương xinh xắn nhưng mỗi tội hay cười.Ai nhớ đến cô cũng nhớ ngay đến điệu cười của cô bởi hầu như lúc nào Lan Ngọc cũng cười, chỉ một chuyện nhỏ cũng làm cô cười rũ rượi.Ví như người khác rơi cái dép thì đâu có gì đáng cười, nhưng với óc tưởng tượng quá phong phú, Lan Ngọc lại hình dung ra cảnh người đó quần ống thấp ống cao, một chân dép chân không lấm lem đầy bùn đất đang đi thất thểu trên đường và cô cười phá lên trong khi chẳng ai hiểu gì.Nhưng mà hồi đó là ngày cô còn bé lắm, khoảng tám chín tuổi gì đó nên có ai trách cô đâu.

Lớn lên một chút, khi là cô nữ sinh cấp hai, cấp ba, mọi người vẫn luôn nhớ đến cô với hình ảnh cô bé dễ thương hay cười.Nhưng Lan Ngọc học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè nên mọi người nhìn nhận cái sự hay cười của cô theo chiều hướng tích cực, chẳng ai chê trách hay cho đó là vô duyên cả.

Sẽ có một cô Lan Ngọc, rồi bà Lan Ngọc hay cười sau đó vài chục năm nếu như cuộc sống chứa toàn màu hồng.Nhưng cuộc sống thì lại không bao giờ như vậy bởi cuộc đời Lan Ngọc dầu cho mới đi hết phân nửa quãng đường đã gặp quá nhiều trông gai.



Sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, bố cô thời bao cấp lại làm lái xe nên đời sống gia đình cô lúc nào cũng sung túc hơn các gia đình hàng xóm.Cô chưa từng phải ăn một bát cơm độn mì, chưa từng bị đói một bữa hay ăn khoai bi cả tháng khi chưa đến kì tem phiếu.Trong cái đầu óc hiếu kì và quá linh hoạt của cô, có lần Lan Ngọc đã băn khoăn tự hỏi sao mình không được ăn những món cơm trộn kia, không biết có ngon không.Và trong đầu óc ngây thơ non nớt, cô ước có lúc nào đó nhà mình cũng có cơm trộn mì và món khoai tây bi xào khan không hành không mỡ như nhà những đứa bạn cùng lứa xung quanh.Cô sẵn sàng gọi cô bạn hàng xóm sang ăn cơm cùng, chia cho nó những món ăn mẹ cô nấu, thường là thịt rang hay đậu sốt cà chua với một điều mong ước sâu xa trong đầu đó là, sẽ có lúc nào đó cô bạn mời Lan ngọc ăn lại những món ăn nhà nó để Lan Ngọc được biết mùi vị của chúng.Nhưng thật lạ, chẳng bao giờ cô được mời dù rằng nhiều khi cô sang nhà hang xóm đúng lúc họ ăn cơm.Rồi cô để trong lòng không nói ra nhưng cô nghĩ, họ thật ích kỉ, hàng ngày mình cho con họ ăn những món mà cô bé thích vậy mà họ không nỡ mời mình dù chỉ một lần những món đó.Rồi không nén nhin được lâu, cô về nhà đòi mẹ cho ăn thử mấy thứ đó.

Mẹ Lan Ngọc là người chiều con, hơn nữa bà cũng rất thích Lan Ngọc vì cô xinh xắn, ngoan ngoãn lại là con út, đi đâu bà cũng đưa cô đi cùng.Nghe con đòi vậy thì cũng buồn cười, bà giải thích rằng “những món đó không ngon nên họ không dám cho con ăn chứ không phải họ tiếc con gái mẹ, hàng ngày con ăn thịt cá là những món ngon nhất rồi, các nhà khác không có mà ăn đâu”.Nhưng Lan Ngọc vẫn phụng phịu không chịu nên một ngày chủ nhật, mẹ Lan Ngọc đã phải mang mấy cân gạo quê đi đổi lấy mì và khoai bi về nấu thử cho cô ăn.Lúc mẹ đang nấu, Lan Ngọc chạy quanh hào hứng lắm, cô còn chạy ào sang nhà hàng xóm khoe với con bé đó là hôm nay nhà cô cũng có cơm trộn mì và khoai bi.Con bé hàng xóm bán tín bán nghi cũng lại phải chạy theo cô về nhà để xem có thật không rồi tiu nghửu ra về vì trong đầu nó lâu nay nhà cô là biểu tượng của sự ăn sung mặc sướng, giờ đổ vỡ mất rồi.Lan Ngọc còn không đợi nổi đến bữa ăn mà xin mẹ cho một bát ăn trước để thử xem những món mình ao ước bấy lâu nó ra sao.

Miếng đầu tiên đưa vào miệng do cảm xúc quá cao, cô nuốt chửng trong khi chưa kịp hiểu loại thức ăn đó có hương vị ra sao.Nhưng cô chắc chắn là ngon vì cô tin vào tư duy của mình.Nhưng niềm tin chưa được bao lâu thì miếng thứ hai bị đẩy ra khỏi miệng khi chưa kịp nhai.Sao nó hôi và khô cứng vây, sao mình có thể nuốt miếng kia ngon lành thế.Lan Ngọc ngồi thừ ra không hiểu gì, hóa ra thứ mà cô ao ước bấy lâu không dễ ăn như cô nghĩ.Sao con bé hàng xóm vẫn ăn được hàng ngày nhỉ.Rồi cô khóc.

Mẹ thấy vậy thì chỉ nghĩ cô không ăn được thì khóc nên lập tức dỗ dành, lấy cho cô bát cơm trắng bà vẫn nấu cho cả nhà rồi gắp thức ăn cho cô.Lan ngọc vừa ăn vừa khóc, cô thương con bé hàng xóm quá, nó khổ thế mà cô không biết.

Từ ngày hôm sau, ngày nào Lan Ngọc cũng rủ cô bé hàng xóm sang nhà mình ăn cơm.Mẹ Lan Ngọc là người rộng rãi, hơn nữa gia đình cũng không khó khăn nên cũng không tiếc gì bát cơm cho một đứa trẻ.Còn nhà hàng xóm thì cũng không kêu ca gì, đôi khi họ còn thấy vui vì đỡ được một miệng ăn.

Cuộc sống của Lan Ngọc không còn bình yên kể từ ngày bố cô mất.

Năm đó cô mới mười tuổi.

Mẹ Lan Ngọc ốm nặng sau khi chồng chết, mọi sự trong nhà gần như đổ hết lên đầu chị gái Lan Ngọc.Là con thứ trong nhà nhưng chị lo lắng như con cả vì anh cả Lan Ngọc là con trai nên không lo lắng được nhiều cho gia đình, nhất là anh cũng còn ít tuổi và đang đi học.

Mọi đồ đạc trong nhà lần lượt được bán đi để lo cho mẹ và chi phí sinh hoạt gia đình.Nhưng dù có gọi là gia đình khá giả thì trong cái thời bao cấp khó khăn và thiếu thốn đó, những gì mà gia đình Lan Ngọc tích cóp được cũng không đáng là bao.Khoảng gần một năm sau,mẹ Lan Ngọc cũng đã hồi phục dù còn rất yếu.Đồ đạc trong nhà cũng chẳng còn gì, từ một người phụ nữ đài các, chỉ biết chăm lo gia đình, mẹ Lan Ngọc bắt đầu phải tìm mọi nghề nhằm kiếm tiền cho các con có thể tiếp tục ăn học.

Ban đầu, chưa có việc gì, mẹ cô tận dụng mảnh vườn, nơi trước đây chuyên để trông hoa, giờ bà trồng đủ thứ rau, vừa để ăn, dư ra bao nhiêu thì mang ra chợ bán.Tiền cũng tạm đủ lo cho mấy bữa ăn đạm bạc.

Nhưng lẽ đời là thế, kiếm tiền thì khó, tiêu tiền thì dễ.

Tiền ăn, tiền học của cả mấy anh em Lan Ngọc không dễ gì có thể trang trải bằng việc bán mấy bó rau trong vườn nhà.Từ đó mẹ cô nghĩ ra đủ nghề,ai khuyên gì làm đó, lúc thì buôn gánh bán bưng, khi thì nuôi gà nuôi vịt,rồi dần dần làm các nghề khác cần đầu tư hơn cả về tư duy và tiền bạc.

Anh, chị Lan Ngọc khi đó đều đang đi học nhưng do hoàn cảnh gia đình đột ngột thay đổi nên chuyện học hành của họ mỗi người dang dở theo một cách khác nhau.Cả gia đình chỉ có Lan Ngọc khi đó còn nhỏ nên không hiểu hết những biến cố và cũng là người duy nhất được cả gia đình tạo điều kiện tốt nhất để cô có thể học hành đâu đó.

Lan Ngọc thông minh nhưng do từ nhỏ đã được chiều chuộng nên mọi việc cô làm đều theo ý thích.Khi cô quý một ông thầy giáo, y như rằng đồng nghĩa với việc môn học của người thày giáo đó cô sẽ là học sinh ưu tú nhất lớp.Còn giáo viên nào cô không có cảm tình, cô sẽ chẳng thèm học dù chỉ là một từ.Vì thế kết quả học tập của cô không thuộc diện suất sắc, nhưng cũng chẳng ai dám cho rằng cô là đứa học dốt.

Mẹ Lan Ngọc thương cô còn nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của bố nên khá nuông chiều cô.Ngay cả việc định hướng tương lai, khi Lan Ngọc tỏ ra thích cái gì là bà ủng hộ cái đó.Ví như khi cô đòi thi vẽ, mẹ cô không tin vào năng khiếu của con gái cho lắm nhưng cũng vẫn cho cô tiền đi học thêm hội họa.Năm đó, bạn cô đỗ đại học hết, mình Lan Ngọc thi trượt.Buồn, tủi thân, Lan Ngọc dứt khoát không chịu đi học thêm ở đâu.Ở nhà nửa năm, ông thầy giáo thương cô học trò cưng gọi đến dạy không thu tiền.Cuối năm sau, Lan Ngọc đỗ một trường kinh tế.

Đúng năm đó, gia đình Lan Ngọc lại gặp khó khăn thêm một lần nữa.Việc làm ăn của mẹ và anh chị Lan Ngọc thua lỗ, phá sản.Gia đình li tán, các anh phải đi nước ngoài tìm đường làm ăn.Mẹ ở nhà gánh chịu bao tủi nhục khi phải làm con nợ.

Dù đã lớn nhưng Lan Ngọc chưa bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc hay công việc.Hơn nữa thời gian đó cô đi học xa nhà nên cũng không trực tiếp thấu hiểu được những chuyện tủi nhục mẹ cô phải gánh chịu.Có điều, đang quen với cuộc sống khá sung túc do mấy năm trước các anh cô làm ăn có lãi nên biến cố này làm cô sốc nhiều hơn cả khi bố cô mất.

Cô cảm thấy bơ vơ, nhà cửa đã bị bán hết để trả nợ, mẹ thì ở nhà chị gái khi đó đã lấy chồng.Cuộc sống bế tắc và căng thẳng.Hàng ngày mẹ đi bán một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

Khi đó Lan Ngọc có cảm tình với một bạn trai cùng học, cô thích những anh chàng lãng tử, ga lăng và tài hoa một chút.Nhưng hoàn cảnh gia đình làm cô chùn bước.Cô thấy mình cần có người che chở, cần một cuộc sống ổn định hơn là phiêu du nghệ sỹ.

Chính vì quá tự tin vào tư duy của mình, cô nhận lời yêu một khách hàng của mẹ chỉ vì anh ta có công ăn việc làm ổn định và biết chăm sóc gia đình cô.Từ đáy lòng, cô luôn không hài lòng về anh ta, nhưng sự chăm lo của anh ta làm cô mủi lòng.Cô thấy bình yên khi được chăm sóc, được nâng niu, chiều chuộng, cái cảm giác lâu nay mất dần do mẹ cô bị quá nhiều áp lực đã không đủ tâm sức dành sự quan tâm nuông chiều cho con gái mình.Năm đó cô hai mươi tuổi.

Năm hai mươi bốn tuổi, Lan Ngọc lấy chồng khi vừa học xong đại học, dù rằng gia đình cô lẫn gia đình chồng đều phản đối.

Một chút hiếu thắng bản năng, một chút tình người đã phá nát cuộc sống yên bình của cô.Chỉ vì quen được chiều chuộng, Lan Ngọc đã ngây thơ cưới phải một người đàn ông đê tiện.

Sự đê tiện của người đàn ông đó được đúc kết như một truyền thống gia đình, từ bố anh ta, cho đến anh ta và các em anh ta.Họ không thuộc thế giới của cô, cái thế giới ngây thơ và cả tin, tình người và chia sẻ.Ở thế giới của họ, đồng tiền ngự trị, mọi tốt xấu được cân đong đo đếm bằng tiền.Cũng không trách được họ.Ai bảo ông trời sinh ra họ đã có cuộc sống bần hàn để hàng ngày, hàng giờ họ đố kị với những người có tiền hay nói khác hơn là những người được sử dụng đồng tiền.

Thời điểm đó kinh tế gia đình Lan Ngọc dần dần phục hồi, cuộc sống tuy không yên bình như trước nhưng cũng đã ổn định hơn.Với bản tính đã được đóng đinh từ nhỏ, lúc đầu cô không nhận ra bản chất xấu xa của gia đình chồng nên Lan Ngọc ra sức giúp đỡ họ với những cố gắng tối đa cô có thể làm được.

Dần dần, cái kim trong bọc cũng lòi ra.Dù ngây thơ đến đâu rồi Lan Ngọc cũng nhận ra sự khốn nạn của chồng và gia đình nhà chồng.Cô giận dữ, cô lồng lộn như con thú bị thương chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị mất mát, bị tổn thương, bị người ta chà đạp.

Mẹ và các anh chị đã bao bọc cô trong chăn ấm đệm êm để giờ đây cô bỡ ngỡ, cô ngờ nghệch và lúng túng khi gặp sự trớ trêu của cuộc đời.

Chồng cô có nhân tình.

Lần đầu tiên biết chuyên đó cô thấy khinh anh ta lắm.Cô thấy giận anh ta.Thấy căm thù anh ta.Thấy cô đã phí hoài cuộc đời cho một kẻ đê tiện, thấy thương đứa con còn quá nhỏ của mình.

Hôm đó, Lan Ngọc đã đi lang thang đến tận đêm khuya mới về nhà.

Cô không muốn gặp lại chồng, không muốn quay lại cuộc sống mà hàng ngày cô phải gồng mình lên để làm người lớn.Cô không muốn nhìn thấy sự giả tạo của bố mẹ chồng, không muốn nghe những câu chê bai của các cô em chồng.

Hôm sau cô bế con bỏ đi chơi xa.Hành động của cô thể hiện đúng bản tính con người cô.Chỉ tiếc rằng, ngay cả gia đình cô giờ cũng không thể coi cô như đứa trẻ ngày nào để vỗ về, cưng chiều nữa.Vì thế, Lan Ngọc bất ngờ ngay với chính cách đối xử của gia đình mình.Mọi suy đoán của Lan Ngọc chẳng ăn nhập vào đâu.

Chồng Lan Ngọc kiên quyết phủ nhận việc anh ta có bồ, vì thế anh ta nói về cô không ra gì và ngay bản thân gia đình Lan Ngọc cũng có những đồng cảm nhất định với anh ta.Mẹ và các anh cô không ủng hộ việc cô bỏ đi chơi.

Lan Ngọc thực sự bối rối, cô không biết phải làm thế nào.Như một đứa trẻ tội lỗi khi có người ngỏ lời bỏ qua cho sai lầm của mình.Lan Ngọc đành đồng ý quay về với chồng khi anh ta gọi điện bảo cô về.Nhưng cũng từ đó, cô là con số không tròn trĩnh trong mắt anh ta mà Lan Ngọc không hề hay biết.Anh ta còn sống với cô, còn muốn quay lại với cô không phải vì tình mà vì chữ tiền đã làm anh ta không dễ gì dứt áo ra đi khi biết rằng cái mỏ vẫn còn đào được.

Trong những năm đau khổ tiếp theo, cô đã kịp sinh cho mình thêm một cô con gái xinh xắn kháu khỉnh.Món quà của cuộc sống cho cô lúc cô đau khổ và tuyệt vọng nhất.Có lúc cô tự hỏi, sinh thêm đứa con này có phải là sai lầm không, nhưng nhìn con xinh xắn cô lại thấy mình là người may mắn vì còn có những đứa con.

Giờ đây Lan Ngọc đã ba mươi sáu tuổi.Cô đã dứt bỏ người đàn ông đó được bốn năm.Có nghĩa là tám năm cô sống trong sự mê muội, trong đau khổ, tin ngờ nghệch, khinh bỉ và chấp nhận.Cô khinh chồng lắm nhưng cô không thể quay lại cái thời con trẻ để mẹ và các anh chị cô vỗ về, bao bọc.Cô còn có hai đứa con phải chăm lo.

Cũng có nhiều lần Lan Ngọc định dứt khoát, cô bỏ ra ở một mình nhưng chồng cô không dễ gì buông tha cái mỏ vàng ấy.Anh ta lại nịnh hót, lại chiều chuộng, lại khóc mếu ăn năn ra chừng hối cải lắm.Thực ra thì Lan Ngọc không tin vào sự thay đổi đó.Có điều chính bản thân cô thấy sợ sự cô đơn, sợ sống đơn độc, thấy thèm sự quan tâm như đứa trẻ thèm sà vào lòng mẹ.Bề ngoài Lan Ngọc gồng mình lên để tạo ra một bộ mặt thản nhiên nhưng hằng đêm cô khóc vì đơn độc, cô run lên vì sợ khi nửa đêm tỉnh dậy chỉ có cô với con trong căn phòng mênh mông.Dường như không hẳn là anh ta mồi chài cô về.Thực chất ra là cô chỉ chờ anh ta mở lời để cô quay về vì cô cần có ai đó bên cạnh mà không phải là hai sinh linh quá bé nhỏ chưa đủ sức che chắn này.

Mẹ và các anh chị thì lại tin vào nghị lực của cô nên rất bỡ ngỡ vì những cư xử của cô.Họ simh ra bực bội với cô và không còn tin vào các quyết định của cô nữa.Chính cô cũng không hiểu nổi mình nữa.Cô quay lại vì cần một chỗ dựa dù biết đó là cái cây mục.Sau đó cô lại ra đi, hết lần này đến lần khác, vì cây đã mục thì sao có thể dựa được.Lần đi sau lại đau đớn hơn lần trước và làm mất thêm hình ảnh tốt đẹp mà người thân của cô nghĩ về cô bấy lâu nay.Càng như vậy cô càng cô độc, càng cần chỗ dựa, càng điên cuồng.

Không chỉ sai lầm trong chuyện vợ chồng, Lan ngọc còn sai lầm trong công việc.Cuộc sống của cô bấp bênh từ ngày cô không làm cho công ty gia đình nữa.Cô làm đủ thứ mà cô có thể nghĩ ra và hầu như chỉ đốt tiền chứ chẳng đem lại lợi nhuận bao giờ.

Cho tới khi cô ba mươi hai tuổi, cô đã tiêu tốn của gia đình cô khá nhiều tiền sau những lần làm ăn thua lỗ và những lần cả tin chi dùng cho chồng những khoản tiền không nhỏ.Mặc dầu biết vậy nhưng cô gần như không dừng lại được bởi bản năng của cô quá lớn.

May sao cuộc đời cũng có quy luật nhân quả.Và cô đã trả hết kiếp nợ luân hồi với chồng nên mới thoát khỏi anh ta.

Thực ra cái tội lớn nhất của Lan Ngọc chính là tội quen dựa dẫm.Mà tại sao cô dựa dẫm, cũng bởi vì cô được nuông chiều từ bé.Và chính vì được nuông chiều nên cô cả tin.Hai mươi bốn năm sống dựa dẫm và cả tin.Mất tám năm quay cuồng để nhận ra sai lầm.Đó âu cũng là may mắn cho cô.

Định mệnh không nỡ lấy đi của cô tất cả.Một sự cố lớn đã như giọt nước làm tràn ly khiến Lan Ngọc ngộ ra một cách cụ thể và tuyệt đối về người chồng của mình.Và cô đã dứt khoát xa rời anh ta dù rằng phải sống xa đứa con trai thân yêu.

Rất nhiều đêm cô khóc vì thương và nhớ con nhưng giờ đây con người cô đã thay đổi, thay đổi tới từng ngõ ngách của cơ thể.Và cô tin một ngày nào đó con trai cô sẽ hiểu cho cô.

Bốn năm nay Lan Ngọc cải tổ chính bản thân mình hàng ngày, lớn lên và trưởng thành ra rất nhiều.

Cô thành lập một công ty sản xuất mỹ phẩm tươi.

Ban đầu đó chỉ là sở thích cá nhân nhưng sau đó nó phát triển không ngờ khiến Lan Ngọc liên tục phải mở rộng quy mô cũng như tăng cường đối tác.

Giờ đây sau ba năm hoạt động, quãng thời gian chưa quá dài nhưng Lan Ngọc đã có một cơ sở vững chắc và đội ngũ cộng sự hùng hậu.

Cuộc sống thay đổi khi con người thay đổi.

Lan Ngọc tin vào câu nói đó bởi cô kiểm chứng nó từ chính cuộc đời cô.

Ba năm cho một sự nghiệp thì rất ngắn nhưng cho tuổi xuân thì khá dài.Năm nay Lan Ngọc đã ba mươi sáu tuổi.Không quá đẹp nhưng ở cô toát lên sự thông minh và cuốn hút.Dù đã trải qua nhiều sóng gió nhưng Lan Ngọc vẫn không hết cả tin và ngây thơ vì thế trong tình yêu cô mãi chỉ là cô bé mới lớn.

Định kiến về một người phụ nữ bỏ chồng vẫn tồn tại trong suy nghĩ gần như vô thức của hầu hết người dân việt nam.Vì thế dù không già, không xấu, nhưng để tìm cho mình một người đàn ông đích thức, có thể chấp nhận quá khứ, chấp nhận những đứa con,chấp nhận một người đã từng là vợ kẻ khác, quả không dễ dàng.Cũng không phải hàng ngày Lan Ngọc tìm cách đến những chốn đông đúc nhằm tìm kiếm một người đàn ông bởi cô còn quá bận rộn với công việc, với con cái.Chỉ đôi khi nằm trằn trọc không ngủ được, nhớ con, tủi thân cho mình, cô thấy thèm muốn một bờ vai để dựa, thèm được có ai đó an ủi vỗ về và lau những giọt nước mắt buồn tủi cho cô.

Rồi dường như không đủ sức chịu đựng sự cô đơn, cũng như những lần quay về với chồng,nhưng lần này không phải là người chồng bạc ác mà là một người đàn ông đã là nguyên nhân cuối cùng khiến cô dứt khoát chia tay với anh chồng hung dữ.Chính chồng cô đã ghen tuông lồng lộn vì nghĩ rằng cô có cảm tình với người đàn ông đó.Lan Ngọc không thể thanh minh dãi bày vì quả thực cô rất hay nói chuyện với anh chàng đồng nghiệp này.Anh ta kém cô một tuổi, cũng đã có gia đình nhưng vợ chồng không hạnh phúc.Ở thời điểm đó cô không hề có chút xúc cảm yêu đương nào với anh ta, chỉ là quá lâu rồi cô không được nói chuyện phiếm, không được bàn về văn học, lịch sử, bàn về những thú vui tao nhã mà một thời cô yêu thích.Kể từ khi anh ta đến công ty gia đình cô làm việc, thời điểm đó cô và chồng cũng trở lại lại việc trong công ty được gần một năm, cô được nói chuyện, được mở rộng hiểu biết về nhiều nền văn minh khác nhau bởi anh ta đã đi rất nhiều nơi trên thế giới, qua nhiều nền văn minh khác nhau.Mọi thứ giữa hai người chỉ có vậy.Chưa một lần anh ta nói đến hai chữ tình cảm và bản thân cô cũng chưa lần nào ngắm kĩ khuôn mặt anh ta vì cô không đi tìm chồng.Cô tìm bạn, mà bạn thì đâu cần phải xét nét đẹp xấu.Quan trọng là tâm hồn của họ hướng thiện và trong sáng là đủ.

Chồng cô ghen tuông và làm rất nhiều trò đê tiện để hạ nhục cô trước toàn thể công ty.Cô cảm thấy mình không còn đủ sức để nhịn nhục nữa.Những cay đắng của gần tám năm qua dồn lại, vỡ òa trong niềm căm phẫn của Lan Ngọc.Cô chấp nhận chia tay, chấp nhận để anh ta mang đi đứa con trai, chấp nhận bồi thường tiền bạc cho anh ta những tháng ngày chung sống.Cô làm mọi sự như của một người đàn ông bỏ vợ, chấp nhận bỏ tiền ra trang trải cho món nợ hao mòn tuổi xuân của người phụ nữ.Có điều đau lòng hơn vì cô là một phụ nữ, một kẻ bị hại, một kẻ bị chiếm đoạt gần hết tuổi xuân trong buồn tủi và đau khổ vì một người chồng ngoại tình nay phải chi tiền để giải thoát cho chính mình.

Nhưng Lan Ngọc chấp nhận tất cả, cô không còn sức để tha thứ nữa, không còn nước mắt để khóc hàng đêm.Và cô đã dứt khoát bắt anh ta ra đi dù rằng sau cái đêm điên cuồng làm nhục cô ở công ty anh ta lại ra chiều ăn năn hối lỗi và xin cô một cơ hội quay lại.Cô thấy khinh bỉ chính mình nếu cô có thể quay lại với anh ta nên đã dứt khoát từ chối mặc cho anh ta khóc lóc van xin, một vở mà anh ta đã diễn khá nhiều lần.

Con gái đã được bà ngoại đón về nhà bà một thời gian để mẹ có thời gian làm việc cũng như hồi sức sau câu chuyện đau lòng.Con trai bị chồng đưa đi mất.Lan Ngọc bơ vơ như người mất hồn.Cô như người điên bất chợt hiểu ra sự thực chứng điên loạn của mình.Cô thấy mình có lỗi với con cái, có lỗi với bản thân, có lỗi với gia đình và bạn bè.Họ yêu thương cô, chăm lo cho cô.Ngay cả những đứa con cũng không may mắn khi được cô sinh ra.Cuộc đời chúng mới được mấy năm mà gần như ngày nào cũng chứng kiến cha mẹ cãi nhau, nước mắt của mẹ và sự đê tiện của cha.Cô thấy tuyệt vọng, thấy mình không đáng tồn tại, thấy không còn lối nào cho cô đi nữa.Lan Ngọc khóc triền miên, ngày này qua ngày khác, bê trể công việc, chẳng thiết ăn uống.

Người đàn ông, nguyên nhân chính giúp cô từ bỏ chồng cũ vô cùng thương xót cô.Anh ta chăm sóc cô như đứa trẻ, an ủi động viên, làm mọi điều có thể chỉ để cô cười một tiếng.Lan Ngọc vẫn là người quen dựa dẫm.Hơn lúc nào hết, trong lúc này cô cần ai đó an ủi, cần ai đó dỗ dành, cần ai đó vuốt ve.Và anh bạn chính là ứng cử viên số một cho vai trò đó.Cô chợt nhận ra hình như mình cũng có cảm tình với anh ta.Hình như mình cần được anh ta chăm sóc, được vỗ về và chia xẻ bởi chính anh ta chứ không phải là ai khác.Và Lan Ngọc đã lao như con thiêu thân vào mối tình không đầu không cuối ấy.

Cái gì đến quá nhanh và không được phân tích đầu đuôi cụ thể thường vẫn có nhiều khiếm khuyết.Mối tình này của cô cũng vậy.Nó đến chỉ vì cô cần một người lau nước mắt khi cô khóc, cần một người động viên cô ăn ngủ đúng giờ khi chẳng có ai quan tâm.Cho nên sau đó một thời gian, khi nước mắt cô thôi rơi, khi trái tim cô ngừng rỉ máu, những bữa ăn đã trở lại đúng giờ và giấc ngủ thường đến bất chợt sau một ngày làm việc mệt nhọc thì một người lập trình cho những việc đó trở nên thừa thãi.

Lan Ngọc chợt nhận ra mình có lỗi với vợ anh ta dù rằng họ không hạnh phúc.Cô cũng nhận ra những nhược điểm của anh ta là hay phân tích và làm quá mọi vấn đề lên dù là nhỏ nhất.Từ đó cô bắt đầu trầm tĩnh lại, mơ hồ suy xét, thấy tội lỗi cho những yêu đương kiểu trẻ con của mình.Cô thấy nực cười về câu chuyện tình thứ hai của mình.Chỉ vì cùng sở thích với những câu chuyện cổ sử trên thế giới mà cô suýt nữa lai rước thêm một người đàn ông lắm điều và cả nghĩ.Cho nên Lan Ngọc tìm cách hòa bình hóa mối quan hệ, biến chuyện tình yêu ngu dại đó thành tình bạn.Nhưng anh chàng đó cảm thấy không chấp nhân được chuyện ấy nên đã rời bỏ công ty nhanh hơn cả dự tính của cô.Chính Lan Ngọc cũng bất ngờ trước quyết định nhanh chóng và đường đột của anh ta.

Mặc dù hơi bực mình nhưng Lan Ngọc tự an ủi rằng chính cô cũng là người muốn từ bỏ tình yêu đó.Và thời gian là bài thuốc diệu kì chữa lành mọi vết thương cho tâm hồn.

Không lâu sau đó Lan Ngọc lấy lại cân bằng cho cuộc sống.Cô đón con gái về ở với mình với lời hứa chăm sóc con chu đáo vì mẹ cô vẫn lo con gái mình quá bận rộn không có thời gian chăm sóc cháu ngoại của bà.

Thời gian trôi qua, cuộc sống Lan Ngọc thực sự là những ngày bình yên sau tám năm sóng gió.Cô quay trở lại cách sống của thời con gái.Ngoài những lúc làm việc, ngày chủ nhật cả cô và con gái đều ngủ nướng đến tận trưa.Dậy ăn qua loa chút gì đó rồi hai mẹ con lại lên giường nằm nghe nhạc xem ti vi đến chiều.Buổi chiều đưa con đi chơi những trò chơi trẻ con như tô tượng, làm tranh cát, hai mẹ con thỏa thuê cười đùa.Có lần con gái Lan Ngọc khóc sướt mướt chỉ vì mẹ vui quá làm một mạch xong luôn bức tranh cát mà không chịu nhường con gái.Thế là để dỗ dành, hai mẹ con chơi thêm trò tô tượng, mà lần này mẹ Lan Ngọc không dám tô chỉ ngồi hỗ trợ con gái rồi hai mẹ con mang những thứ làm được đem về đặt khắp căn phòng nhỏ.

Giờ đây Lan Ngọc không phải lo lắng mỗi khi về muộn, không phải căng thẳng khi mua thức ăn vì sợ chồng không ưng ý.Cô mua mọi thứ mà cô và con gái thích, ăn chúng vào những lúc hai mẹ con có thời gian bên nhau vì hằng ngày con gái Lan Ngọc đi học mẫu giáo.Cô cũng sắm cho mình những bộ quần áo hấp dẫn hơn, thứ mà lâu nay chồng cô không cho phép cô mặc vì anh ta cho đó là lả lơi.

Cô đẹp dần lên trong mắt mọi người, trẻ trung ra và cũng yêu đời hơn.Công việc nhờ có sức sống trở lại cũng trôi chảy hơn.Hàng ngày Lan Ngọc giải quyết hàng núi công việc nhưng ngày càng nhịp nhàng và hiệu quả.Chi nhánh công ty của gia đình do cô quản lý cũng ngày càng phát triển.

Rồi một ngày, khi Lan Ngọc thảnh thơi ngồi chat với cô bạn cũ thì con đường đến với công việc mới của Lan Ngọc cũng hé mở.Cô bạn Lan Ngọc có một spa khá đông khách và số lượng khách đến massage, tắm trắng cũng rất nhiều.Ngày nay hầu hết khách hàng đều sợ hóa chất độc hại nên ai cũng muốn có những sản phẩm chăm sóc đến từ thiên nhiên.Các hãng mỹ phẩm cung cấp rất nhiều nhưng hầu hết chúng vẫn có chất bảo quản vì thời hạn sử dụng thường là sáu tháng đến một năm.Trong lúc nói chuyện với cô bạn Lan Ngọc chợt lóe lên một suy nghĩ, tại sao không sản xuất sản phẩm chăm sóc tươi cung cấp cho các spa theo hình thức như người ta vẫn làm với bánh mì tươi hay cháo dinh dưỡng vậy.Và cô đề cập ý kiến đó với cô bạn liền được cô bạn ủng hộ ngay.Cô bạn thân còn động viên cô, nếu cô làm sẽ giới thiệu những spa quen biết cho cô để bước đầu có doanh thu.

Để thỏa mãn óc sang tạo và nhất là lượng vốn bỏ ra ban đầu không nhiều nên Lan Ngọc quyết định thử sức trong lĩnh vực mới nhưng cô đã rất đam mê từ xưa.Cô thành lập một công ty, đăng kí thương hiệu, tìm kiếm những bài thuốc, những vị thuốc hay cây cỏ có tác dụng chăm sóc da, cơ thể từ bên ngoài và kết hợp chúng lại tạo ra những sản phẩm dưỡng da sử dụng trong ngày.Cô đặt một số điện thoại hotphone, một trang web hotline và bắt đầu nghề tay trái.

Công việc ở công ty vẫn ổn thỏa nên gia đình cũng không phiền trách Lan Ngọc trong sở thích bất chợt này của cô.Họ biết chẳng có cách nào khiến cô dừng bước nếu cô chưa gặp thất bại thê thảm.Và họ chờ đợi ngày cô chạy về khóc với họ vì những quyết định sai lầm của mình.

Nhưng Lan Ngọc không còn là Lan Ngọc của mấy năm về trước.Cô đã dứt khoát từ bỏ được người chồng mà cô đã đeo đẳng suốt tám năm chẳng một ngày êm đềm.Cô cũng đã từ bỏ mối tình ngang trái khi dựa dẫm vào người đàn ông thiếu quyết đoán trong thời khắc đau khổ .Giờ đây cô đã chọn một con đường mới, một hướng đi mới cho công việc.Cô sẽ không quay đầu lại vì cái giá của sự quay lại đó không phải lúc nào cũng là “bờ”.Cô hiểu sâu sắc về điều đó, cô cũng không cho phép mình quay lại vì rằng cô đã hơn ba mươi tuổi, chẳng còn tuổi mà cứ làm lại mãi.

Công ty của Lan Ngọc phát triển không ngờ.Ngay chính cô cũng không tưởng tượng được sự thành công và lợi nhuận của công việc mới này.Cô buộc phải nói lời chia tay với công việc ở công ty của anh trai để mở rộng thêm công ty riêng.

Những người bạn ủng hộ, những đối tác mới, những cổ đông và thành viên mới của công ty cuốn phăng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của cô.Lan Ngọc lại mất những sáng chủ nhật ngủ nướng, mất những buổi chiều tô tượng cùng con.Chủ nhật nào cô cũng lên công ty, một mình ngồi rà soát lại toàn bộ sổ sách, chứng từ, công nợ, đối tác của một tuần vừa qua.

Cô hoàn toàn yên tâm với những gì mình làm.Trở về nhà, trút bỏ bộ quần áo,nằm vào bồn nước ấm cô giúp việc đã chuẩn bị cho, đây là khoảng thời gian thư giãn duy nhất của cô mỗi ngày.Mặc chiếc váy ngủ nhẹ nhàng, ăn với con gái một bữa cơm đơn giản, hạnh phúc thật dung dị mà sao khó nắm bắt.










Cuộc sống lúc nào cũng có rất nhiều chữ giá như, và cuộc đời Lan Ngọc cũng vậy.Giá như cô không thông minh, không năng động và bớt lãng mạn đi một chút có lẽ cuộc sống của cô sẽ bớt thăng trầm.

Lan Ngọc rất giàu tình cảm nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.Cô không muốn người khác xem mình là kẻ yếu đuối.Đêm đến, khi con gái đã ngủ say là lúc cô cho rằng mình có quyền sống thật, nghĩ thật và bộc lộ hết cảm xúc của con người mình.Đôi khi cô nằm khóc vì nhớ con, đôi khi lại khóc tủi cho số phận đơn độc của mình.Rồi cô lên mạng, lang thang trên những phòng chat để truyện trò với những người không quen biết.Tình bạn ảo đôi khi đem đến sự động viên vô cùng lớn lao.Những người chat đêm thường là những người mang nhiều tâm sự trong cuộc sống nên họ dễ đồng cảm với cô, họ an ủi cô và nói những câu chuyện giúp cô vui lên rất nhiều.Đây thực sự là món quà của cuộc sống hiện đại dành tặng cho loài người.

Rồi một lần, trong phòng chat “Tan vỡ”, Lan Ngọc gặp một người nước ngoài, anh ta là người Đức, hơn cô hai tuổi.Mặc dù biết mặt anh ta chỉ qua webcam nhưng Lan Ngọc có ấn tượng rất mạnh về anh ta.Là một người nước ngoài sinh sống nhiều năm ở Việt Nam, anh bạn của Lan Ngọc nói tiếng Việt rất tốt.Cô hài lòng về điều đó.Hai người cùng cảnh ngộ, đều đã li dị, đều phải sống xa con nên có nhiều tâm sự giống nhau.

Những tưởng tình bạn này cũng như bao tình bạn cô đã có rồi quên đi trên mạng, bởi sau vài buổi đầu hầu như ngày nào họ lên mạng cũng nói chuyện với nhau thì những câu chuyện phiếm cũng nhạt dần.Không phải vì người nào khiếm nhã hay có khuyết điểm gì với người kia mà vì không người nào dám vượt qua ngưỡng bạn ảo để đi vào đời sống thật.Họ sợ biết đâu gặp nhau trên thực tế hai người lại không giống như tưởng tượng của người kia họ sẽ thất vọng.Nhưng có lẽ một lần nữa Lan Ngọc lại chấp nhận cái duyên số của cuộc đời.Đó là đợt cô về lại quê cũ để thăm con trai, chuyến đi của cô kéo dài tới mười ngày vì cô đã lâu không về nên cũng có một số bạn bè và người than cần thăm hỏi.Hơn nữa đã lâu không gặp con nên cô muốn ở bên con nhiều nhiều một chút.Suốt quãng thời gian đó cô không mở nick yahoo vì ngoài những cuộc điện thoại liên quan đến công việc cô dành toàn bộ thời gian cho gia đình và hai đứa con của mình.

Khi quay trở lại Sài Gòn, trong cô có quá nhiều cảm xúc và ngay đêm đó, khi con gái đã ngủ, cô online để định viết một blog nhỏ cho cảm xúc bớt dâng đầy thì khi nick yahoo vừa mở ra, một loạt tin nhắn offline làm cô vô cùng xúc động.Vài tin nhắn của những người bạn khác và hơn chục tin nhắn của người bạn Đức.Anh lo lắng không hiểu sao trong suốt mười ngày vừa qua cô không online.Anh sợ cô ốm, sợ có chuyện gì xảy ra với cô.Lâu, rất lâu rồi mới có một người quan tâm đến đời sống cá nhân của cô chân thành mà vô điều kiện thế.Nước mắt Lan Ngọc lăn dài trên má, cô không biết mình vui hay buồn nữa, cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.Đúng lúc đó nick anh bật sáng, gần như quá bất chợt, cô lập tức alo, và anh cũng gần như trả lời tức thời.Anh hỏi cô nhiều tới mức cô không kịp reply.Nước mắt cô lã chã, cô thấy được an ủi, thấy mình thật nhỏ bé, thấy cần được chăm sóc vô cùng.Và cô cảm ơn anh về tất cả những sự quan tâm anh đã dành cho cô trong thời gian vừa qua.Anh cũng cảm ơn cô vì cô đã trả lời tin nhắn của anh, nó làm anh yên tâm và nhẹ lòng.

Sau hôm đó họ lại nói chuyện hằng đêm, từ đó cô cũng cởi mở hơn và anh cũng thân thiện hơn.Hai tháng sau họ gặp nhau lần đầu tiên.

Cho đến giờ Lan Ngọc vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi hai người nhìn nhau với cái nhìn đầu tiên.Một chút tò mò, một chút bất ngờ và xen lẫn chút hồi hộp.Đã bao người rất yêu nhau trên mạng nhưng khi gặp nhau ngoài đời lại vỡ mộng vì họ đã xây dựng hình ảnh của mình quá đẹp trong mắt người kia, còn Lan ngọc không bao giờ muốn giả dối về bản thân mình với bất kì ai nên ngay từ đầu cô đã nói rất thật về mình cho anh bạn Đức nghe.Giờ đây gặp nhau cô rất vui vì Henry -anh chàng Đức cũng nói rất thật về bản thân.Họ không thấy xa lạ, bỡ ngỡ với nhau mà thấy gắn bó thân thiết như chính tình bạn trên mạng vậy.

Henry là đại diện của một hãng nước ngoài tại Việt nam.Anh có một con trai và đã li dị vợ.Cả vợ và con trai anh đều sống ở Đức.Anh khá cao lớn và cũng khá điển trai.Có lẽ so với Henry, Lan Ngọc không có điểm gì trội hơn cả.Nhưng Lan Ngọc luôn tự tin vào chính mình.Cô luôn cho rằng phụ nữ cuốn hút không chỉ bởi nhan sắc và điều đó được Henry vô cùng tán thành.

Họ đến với nhau tự nguyện, tình yêu cũng dần dần được khẳng định và Henry rất yêu trẻ.Điều đó là mấu chốt khiến Lan Ngọc đồng ý yêu Henry.Cô thực sự yên tâm nếu sau này con gái cô được Henry chăm sóc.

Con gái Lan Ngọc ngay từ đầu cũng rất có cảm tình với Henry.Hàng tuần cô cố gắng hoàn thành toàn bộ công việc vào sáng chủ nhật.Chiều chủ nhật nào ba người cũng đi chơi hay đi ăn uống gì đó.Cuộc sống thật hạnh phúc và êm đềm.

Sáu tháng sau, Henry được tin báo vợ cũ của anh bị tai nạn giao thông.Là người có trách nhiệm, hơn nữa Henry rất thương con.Sau một đêm suy nghĩ anh quyết định đến gặp Lan Ngọc và nói với cô về sự cố vừa xảy ra.Hiện nay con trai anh rất cần anh, ngoài ra anh thấy mình vẫn nên chăm sóc người vợ cũ vì cô ấy không có người thân thích ở nước Đức.Cha mẹ cô ấy sống ở Tây Ban Nha và đã già rồi.Hiểu rõ con người Henry, Lan Ngọc biết dù có ép anh sống ở Việt Nam thì lòng anh cũng không thanh thản và bản thân cô không thể làm điều đó khi nghĩ tới con trai anh và một phần cũng thương cảm cho người phụ nữ kia.Vì thế cô động viên anh về Đức nhanh chóng. Henry xúc động nói với Lan Ngọc rằng anh thực sự rất yêu và biết ơn cô.Lan ngọc cho rằng mình không đủ cao thượng để làm những việc rộng lượng như vậy nhưng cô có lí trí và đầu óc của một người thông minh, hơn nữa cô đã trải qua quá nhiều thăng trầm của cuộc sống để hiểu tình người quan trọng như thế nào.Cô cũng nói thực lòng với Henry như vậy.Anh ôm cô vào lòng và ghì cô thật chặt.Anh cảm thấy nói gì cũng không hết tình cảm và lòng biết ơn anh dành cho cô.

Ngày hôm sau Henry về nước, anh vẫn đều đặn gửi email cho cô, vẫn chia sẻ với cô về công việc và cuộc sống của cô.Còn Lan Ngọc vì quá đơn độc vẫn nhận những lời động viên an ủi của Henry nhưng cô biết anh sẽ không thuộc về cô nữa.Cô chủ động hạn chế nhắn tin cho anh, hạn chế trả lời những tin nhắn offline lúc nào cũng đầy cửa sổ yahoo khi mở nick.Rồi một ngày cô đủ lạnh lung để nhắn tin bảo anh hãy quên cô đi để lo lắng cho vợ và con trai anh.Không phải cô hết yêu anh mà cô thấy sống như vậy sẽ làm cả hai đau khổ thêm. Henry rất muốn cô chờ anh thu xếp xong mọi chuyện sẽ quay về Việt Nam và có lẽ anh sẽ mang cả con trai anh về.Lan Ngọc không lo sợ việc phải chăm lo con trai Henry mà điều cô không thể vượt qua đó là tình người.Vợ cũ của Henry bị tai nạn xe hơi đã bị hỏng mất hai chân, giờ mọi sinh hoạt và chi têu do Henry lo lắng.Trước đây khi cô ấy còn khỏe mạnh thì bản tính đàn bà trong Lan Ngọc không phải không nảy sinh lòng ghen ghét.Cô không muốn Henry quan tâm đến cô ấy quá nhiều dù rằng chỉ là qua email, một nỗi lo sợ mơ hồ nào đó như lẽ thường của cuộc sống.Giờ đây cô lại thấy mình nếu làm vậy sẽ vô cùng ích kỉ và độc ác.Cô không làm vậy được.Cô chấp nhận làm người đến sau và rút lui nhẹ nhàng trong sự đau khổ âm thầm dù rằng điều đó chỉ mình cô biết.

Henry hoàn toàn không chấp nhận lời đề nghị của Lan Ngọc.Anh tin mình sẽ thu xếp được.Nhưng Lan Ngọc hiểu một người giàu tình người như Henry thì không có giải pháp nào tốt hơn thế.Cô kiên quyết khước từ đề nghị chờ đợi của Henry.

Bốn tháng sau, chính Henry nhắn tin chấp nhận yêu cầu của Lan Ngọc.Anh cảm thấy có lỗi khi để cô phải khắc khoải chờ đợi như thế này bởi cho đến nay anh vẫn chưa có giải pháp nào cho vợ cũ và con trai anh cho hợp lí.Anh không nỡ đưa vợ cũ vào trại khuyết tật.Cô ấy đã quá sock khi bỗng dưng trở thành người tàn phế.Giờ anh là người thân duy nhất bên cô ấy.Trước đây họ li hôn trong êm đẹp vì hai người có lối sống khác nhau.Cô ấy lạnh lung quyết đoán còn Henry tình cảm gần như kiểu người á đông vậy.

Đêm đó Lan Ngọc khóc cả đêm.Vẫn biết phải chấp nhận, vẫn thực lòng muốn Henry làm đúng lương tâm của anh nhưng cô thấy tủi thân vô cùng.Tại sao cuộc sống luôn dành cho cô tất cả sự ngang trái ở đời.

Lan Ngọc mất rất nhiều đêm để nghĩ về đời mình, về Henry và cả vợ anh ấy.Với Lan Ngọc, Henry thực sự là một người đàn ông lí tưởng.Anh là người có học thức cao, có tình người và có lí trí.Mọi việc Henry làm từ đầu cho đến lúc này Lan Ngọc không thấy có gì là không đúng cả và cô thông cảm với anh rất nhiều.Mỗi một việc cô không thể nghĩ ra đó là với cô, một người đàn ông bên cạnh sao quá khó khăn và xa vời đến vậy.

Thời gian là liều thuốc hữu hiệu chữa lành mọi vết thương lớn nhỏ.Mọi nỗi niềm trong lòng Lan Ngọc cũng dần lắng xuống.Cô lại thường xuyên lên mạng trò chuyện với những người bạn không quen nhưng bây giờ cô không còn cảm xúc và niềm tin để đi đến bất kì quyết định nào.Mọi cuộc nói chuyện đều thoáng qua, mọi tình bạn đều kết thúc khi ai đó muốn gặp cô ngoài đời thực.Sâu xa trong lòng Lan Ngọc vẫn rất yêu và nhớ Henry.Lâu lâu cô vẫn nhận được tin nhắn thăm hỏi của anh nhưng cô cố tình lờ đi không trả lời.

Một năm nữa trôi qua, vậy là đúng hai năm ngày quen với Henry.Cuộc sống của Lan Ngọc đã rất bình thường như nó vốn có.Hàng ngày cô lên công ty, giải quyết công viêc, sáu giờ tối về nhà, ăn cơm, dạy con gái học bài, cho con gái đi ngủ, rà soát lại công việc trong ngày, mở yahoo chat với bạn bè rồi lên giường khi đồng hồ điểm mười hai giờ khuya.

Sáng mai là chủ nhật, Lan Ngọc cho mình cái quyền được thức khuya thêm một chút vì ngày mai cô không nhất thiết phải lên công ty.Vừa ngồi trò truyện cô vừa nghĩ miên man, kí ức lại quay về những ngày hạnh phúc bên Henry.Nước mắt lăn dài, Lan Ngọc muốn gào lên hỏi ông trời sao không cho cô được sống trong sự che trở của người đàn ông cô yêu.Rồi cô đóng nick chat.Mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Hơn hai giờ sáng cô mới lên giường, đầu óc căng như dây đàn và thiếp vào giấc ngủ mê mệt lúc nào không hay.

Có tiếng gõ cứa, Lan Ngọc cựa mình uể oải.Cô định chìm tiếp vào giấc ngủ thì tiếng gõ lại vang lên.Vươn vai ngồi dậy, Lan Ngọc bước ra mở cửa, bộ mặt ngái ngủ vẫn còn chưa tỉnh hẳn.Cô đang định thắc mắc sao chị giúp việc đâu mà để khách lên tận phòng ngủ thì bỗng sững người lại.Là Henry.

Lan Ngọc không kìm được nữa, cô ôm chầm lấy Henry và khóc.

Ghì chặt Lan Ngọc trong lòng, Henry cũng tràn đầy xúc động.Vài phút trôi qua, dường như cảm giác bỡ ngỡ lại quay trở về.Buông Henry ra, lau nước mắt, Lan Ngọc lịch sự hỏi:

- Sao anh lại sang Việt Nam?Cô ấy thế nào rồi?Và con trai anh nữa, cậu bé đâu?

Không trả lời Lan Ngọc, Henry ôm cô vào lòng.

Đã lâu lắm rồi Lan Ngọc không có được cảm giác êm ái ấm cúng như vậy, cô để yên cho Henry ôm mình thật chặt.

Rồi anh buông cô ra và nói:

- Em vào thay đồ đi.Con trai anh dưới phòng khách.Em có thể gặp nó chứ?

- Ồ, tất nhiên rồi.Anh xuống với bé đi.Em xuống ngay đây.

Hôn lên trán Lan Ngọc thật âu yếm, Henry quay xuống phòng khách.

Năm phút sau, Lan Ngọc bước xuống.Cô mỉm cười với cậu bé ngồi bên cạnh Henry.

Henry bảo con trai câu gì đó bằng tiếng Đức, sau đó cậu bé lễ phép chào Lan Ngọc:

- Con chào cô.

Lan Ngọc thật sự bất ngờ.Cô reo lên thích thú:

- Sao bé có thể nói được tiếng Việt vậy Henry?

- Uh.Anh dậy cho bé vài câu chào hỏi thôi.Không nhiều đâu em.

- Vậy là tuyệt rồi.Anh và bé ăn sáng chưa.Em chuẩn bị gì đó cho hai người nhé.

- Anh rất vui vì lại được ăn những món em nấu.

- Cảm ơn anh.

Nói rồi Lan Ngọc đi vào bếp.

Henry dăn dò con trai câu gì đó rồi cũng đi theo Lan Ngọc vào bếp.Vào đến nơi Henry liền nói:

- Anh tin rằng em vẫn chờ đợi anh.Ánh mắt em đã nói với anh điều đó.Em có đồng ý không.

Lan Ngọc im lặng.Cô chưa biết Henry đã giải quyết cuộc sống thế nào nên không dám trả lời.Hiểu được suy nghĩ của Lan Ngọc, Henry nói tiếp:

- Bố mẹ vợ anh đã đón cô ấy về tây ban nha sau khi anh đã tập cho cô ấy mọi sinh hoạt hàng ngày.Giờ tâm lí của cô ấy đã khá ổn định.Hơn nữa cô ấy là người mạnh mẽ nên cô ấy đã vượt qua sự mặc cảm tàn tật.Cô ấy đã tìm được việc làm trong hội người khuyết tật tây Ban Nha và hoàn toàn tự lập được trong cuộc sống sau này.Con trai anh sẽ ở lại Việt Nam với anh.Anh đã xin công ty cho quay lại Việt nam làm đại diên và đã được chấp thuận.Thời gian qua anh vẫn thường đọc blog của em.Mặc dù em không hề nhắc đến anh trong bất cứ bài blog nào nhưng anh cảm nhận được tình yêu của em vẫn còn dành cho anh.Anh mong em suy nghĩ lời đề nghị của anh một lần nữa.Em có chấp nhận yêu anh không?

Đứng yên nghe Henry nói, Lan Ngọc không biết mình có nên ôm anh hay phải giả vờ lạnh lung nữa.Bao cô đơn tủi buồn những ngày không có anh khiến nước mắt cô lại tuôn rơi. Henry ôm cô và nhẹ nhàng nói:

- mọi chuyện qua rồi em ạ.Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc nhé.

Lan Ngọc gật đầu không nói nên lời.Hạnh phúc gần quá mà cô không ngờ được.

Cô vội vàng nấu món mì ý cho cả nhà, gọi con gái dậy cùng ăn sáng.Con gái cô cũng vô cùng mừng rỡ khi thấy Henry, cô bé cứ tưởng anh sẽ không bao giờ quay lại Việt Nam như lời Lan Ngọc nói.Cô tíu tít hỏi chuyện Henry và cậu bé Rody, con trai anh.Cô bé tự đề nghị cậu làm em trai mình vì cậu kém cô một tuổi.

Một bữa sáng vui vẻ và hạnh phúc trong căn nhà sang trọng.

Ba tháng sau, một đám cưới giản dị với những thành viên gia đình được tổ chức.Một mái nhà đúng nghĩa cho cả Lan Ngọc, Henry và hai đứa trẻ.

Mỗi năm Henry cho con trai đi tây Ban Nha thăm mẹ một lần vào kì nghỉ hè.Thường khoảng một tháng.Quãng thời gian đó Lan ngọc cũng sắp xếp công việc để thăm con trai khoảng mười đến mười lăm ngày.Cô còn thường về thăm con dịp cuối năm hoặc đầu xuân nên mỗi năm tính ra cô đi thăm con tới hai hoặc ba lần.

Henry cũng thường phải về Đức hai hoặc ba tháng một lần, vì thế việc chăm sóc Rody hầu như lan Ngọc làm hết.Nhưng cô chưa bao giờ phân biệt đối xử giữa hai đứa trẻ nên Henry rất yên tâm khi giao Rody lại cho Lan Ngọc.

Sáng nay ngủ dậy, qua phòng hai đứa trẻ thấy chúng vẫn ngủ ngon lành, Lan Ngọc đi ra đường trong sự thanh thản vô cùng.Gió lạnh làm cô thấy hưng phấn lạ.Giờ này chắc Henry đang say giấc.Anh đang đi công tác về Đức mười lăm ngày.Nỗi cô đơn đôi khi len lỏi trong lòng Lan Ngọc nhưng nó chỉ thoảng qua khi Henry đi vắng.

Cô mỉm cười,ước mình mãi là đứa trẻ trong vòng tay Henry.

2 nhận xét:

  1. Có phải LH không.? Nếu đúng xin chúc mừng nhé. HP và may mắn nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. KH à, câu chuyện này thì hoàn toàn không có mình trong đó. Nhưng mình cứ nhận lời chúc của bạn với hy vọng trong tương lai sẽ được vậy.
      Chiều vui nhé KH

      Xóa