Phố vắng quá con đường thêm xơ xác
Nhặt lá vàng tao tác giữa chiều thu
Nhìn phương xa bóng tối tỏa sương mù
U uẩn lòng ngày cũ chẳng lìa xa
Cuộc đời ta đầy bão táp phong ba
Cuồn cuộn gió căn nhà hoang bỏ trống
Ngẩng mặt lên nhìn trời cao lồng lộng
Chợt thấy mình bỗng chốc hóa hư không...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét