Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

LUẨN QUẨN HẬU 14/2

Ngày hôm qua chuyển nhà. Chạy ngược chạy xuôi rồi dọn dẹp cũng đến 12h đêm. Sáng nay dậy đi làm, người ngợm còn đau ê ẩm.

Tối qua, dù chẳng phải khuân vác gì nhưng tự nhiên cũng bâng khuâng. Giá như có một ai đó để dựa vào, thì sẽ không phải vật lộn cuộc sống như thế này. Nghĩ thế rôi lại an ủi rằng, mình còn may mắn hơn nhiều người, còn có tiền để mà thích ở đâu thì ở, thích chuyển đi là chuyển được, chứ có phải ai cũng vì...sợ ma mà bỏ ra mấy chục triệu để chuyển nhà đi đâu. Lại còn cái may nữa là nhà đó chỉ là nhà thuê thôi, nên đi hay ở đều dễ cả.

Sau vụ này, mình thay đổi quan điểm, cứ đi thuê nhà thôi, chứ có mỗi hai mẹ con, mua nhà cũng không để làm gì vì mình không xác định ở Sài Gòn lâu dài.

Nghĩ luần nghĩ quẩn lại nghĩ đến tối 14/2. Hôm đó anh trai còn ở trong này nên mình, anh trai, hai cặp vợ chồng hai người bạn nữa cùng đi ăn tối. Một anh tặng vợ chiếc nhẫn 1 cara 150 triệu. Anh kia tặng vợ chiếc đồng hồ rolex 12.000 usd. Họ hỏi mình đã có ai tặng...chocolate chưa? Mình bảo rằng, nhà em có nguyên cả một thùng rồi, vừa mua ở siêu thị về, có ai có nhu cầu ăn thì ghé nhé. Mọi người cười phá lên rồi thôi.

Cậu nhân viên phục vụ mang bó hoa hồng và hộp kẹo chocolate hình trái tim đưa cho anh trai mình để tặng mình bởi cậu ấy nghĩ mình là vợ anh ấy (đi theo cặp mà). Anh trai hỏi cậu ấy:

- Để làm gì đây?

Mình phì cười nói rằng:

- Thì họ tưởng anh là chồng em nên họ đưa chứ sao.

Anh liền bảo:

- H thấy chưa. Sống là phải biết thư giãn, tự tìm niềm vui cho mình. Bỏ chồng rồi không có nghĩa là hết tất cả. Bỏ người này thì lấy người khác, quan trọng là phải lạc quan yêu đời. Bình thường không sao, những ngày như thế này, dù có tiền vẫn buồn.

Mình chỉ cười thôi, không nói gì vì chẳng thể nói được. Lời của anh hoàn toàn đúng. Mình đang ngồi đây, khách sạn 5 sao, ăn bữa tiệc thịnh soạn mà sao vẫn thấy cô đơn.

Rồi mình lại ngó về cô bạn bàn phía sau. Một mình, trong ngày lễ tình nhân, đến đây ngồi bên một chiếc bàn thật lớn, ăn những món thật đắt tiền, liệu có thấy ngon?

Như vậy, kiếm tiền để làm gì nhỉ? Để cô đơn ư?

Nhưng mà, không kiếm tiền thì còn buồn hơn. Nếu hôm nay không có tiền, cô bạn này sẽ ở nhà, rúc vào chăn và khóc ngọt ngào? Còn mình nữa, sẽ lang thang ở đâu khi trong túi chẳng có tiền?

Ngẫm đi rồi lại nghĩ lại, hạnh phúc không liên quan đến tiền. Nhưng, khi đã bất hạnh, thà có tiền còn hơn nghèo đói. Và cô bạn ấy đã tôi luyện đủ bản lĩnh để ngồi giữa trùng điệp những cặp uyên ương thế này mà không rơi nước mắt.

Tóm lại, các cụ nói cấm có sai: Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mỗi ngày, mỗi giờ, mình tiếp xúc với xã hội, mình sẽ mở mang hơn cả về cách nghĩ, tầm nhìn. Mình không nói là trốn tránh được sự cô đơn hay nỗi buồn, nhưng mình sẽ định hướng cuộc sống của mình đúng nghĩa hơn.

Ngày 14/2 sang năm, có thể vẫn một mình nhưng sẽ như cô bạn bàn sau, đủ tự tin ngồi một mình mà không trào nước mắt vì cô đơn.

Vậy ở đời, quan trọng là rèn dũa bản lĩnh, để thanh thản trải qua bất hạnh chứ không phải để sục xạo đi tìm hạnh phúc. Bởi hạnh phúc hiếm hoi lắm, xa vời lắm và...huyền ảo lắm....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét