Nỗi buồn tôi thả vào tim
Lang thang trong đó kiếm tìm niềm vui
Lối ra thì tối đen thui
Đường vào thác đổ muốn lùi chẳng xong
Quẫn trí tìm ngách đi vòng
Mượn tim kẻ khác để mong thấy đèn
Đâu ngờ nơi ấy bon chen
Ngựa xe xen lẫn rối ren cuộc đời
Nhọc lòng muốn bỏ cuộc chơi
Thiên hạ thấy thế buông lời thị phi
Ngẫm đi cũng chẳng được gì
Thôi đành ở lại so bì thiệt hơn
Nhưng mà phận số cô đơn
Cho nên cam chịu tủi hờn mặc thân...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét