Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

CƯỜI CÓ PHẢI LÀ ĐANG HẠNH PHÚC

Hôm nay gặp chị, một người phụ nữ được sinh ra trong dòng dõi gia thế, có học thức, có nhan sắc, giờ lại có cả … tiền nữa. Cứ ngỡ một người có ăn có học, có nền giáo dục chính thống, có tố chất của người phụ nữ thu vén gia đình như thế thì hạnh phúc cũng là điều hoàn toàn xứng đáng. Vậy mà chị không có cái may mắn ấy. Giờ chị nuôi hai con gái, kinh tế thì không có gì phàn nàn, con cái giỏi giang. Con gái lớn học lớp 10, đi Mỹ du học được 2 năm rồi. Nhà chỉ còn chị và bé út. Hôm trước chị vừa bị tăng xông, huyết áp lên 180 dù tuổi chưa cao, nhà chẳng có ai nên hàng xóm phải đưa vào viện cấp cứu khi thấy chị ngất. Nằm viện 1 tuần thì trốn về vì còn gia đình, con cái, công việc… Mình đi cùng em chị từ ngoài bắc vào thăm và khuyên chị về sống gần cha mẹ ở ngoài ấy. Nhìn chị buồn, cái buồn phảng phất ngay cả trong nụ cười. Đúng là chua xót thật, gần già đời người rồi, nay lại chẳng tự tin để sống cho chính mình, phải về gần gia đình, có cha mẹ, có các em cận kề thì mọi người mới yên tâm…

Mình khéo cả nghĩ, chắc bởi chị ấy trùng tên với mình nên khi về cứ nghĩ vẩn vơ mãi…

Nhớ đến lời cậu bạn bảo: Người nào nhìn đã thấy khổ rồi thì nhiều tiền cũng không sướng được đâu. Còn H nhìn đã thấy an nhàn rồi thì tiền có hay không cũng không quan trọng đâu. Kiểu gì rồi bạn cũng sung sướng.

Mình tin lời bạn lắm chứ, còn mong thế nữa là đằng khác, nhưng giờ trên 30 rồi mà vẫn chả thấy cái giờ phút nào được sung sướng. Nhìn tương lai còn u tối mờ mịt, chẳng có lẽ nào có thể an nhàn được.

Ai cũng bảo, nghe mình cười là thấy sảng khoái, lúc nào cũng cười hết cỡ. Có lần mình đã ví mình như cái đèn có chao, cứ hắt ánh sang về phía người khác, còn u sầu tăm tối thì giữ cho riêng mình. Hôm nay lại vẫn nghĩ thế…

Tối nay đang ngồi ăn cơm cùng mấy anh chị ấy, con gái mình lại thì thầm vào tai mẹ rằng: Mẹ ơi, mẹ có hai cái lúm đồng tiền. Mình quay sang lừ mắt nó rồi một lát nói thầm vào tai nó rằng: Con đừng nói những chuyện linh tinh ấy ở đây.

Khổ thân nó, lúc nào cũng ao ước có được lúm đồng tiền như mẹ. Còn mẹ nó thì lại chẳng cảm xúc gì về chúng. Nó làm cho điệu cười của mẹ thêm ấn tượng đấy, nhưng mẹ không cảm ơn nó đâu, vì điều mẹ cần lại lớn hơn nụ cười mà chẳng cái gì trên khuôn mặt mẹ có thể đem tới.

Cho nên hàng ngày, mẹ phải phấn đấu hết mình, mẹ chỉ tin vào sự nỗ lực của chính con người mình có thể đem tới cho bản thân một hạnh phúc nào đó dù nó không được tròn đầy. Hạnh phúc đó có thể rất đơn giản là còn có đủ sức khỏe để mỉm cười khi các con thành đạt…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét