Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

ĐÔI MẮT ĐỜI

Đêm trông ngóng ai?

Mắt chẳng nhắm lại!

Nén tiếng thở dài

Mắt ta đành thức

Cuộc đời cùng cực

Muốn được nghỉ ngơi

Hai mắt buông lơi

Cho đời quạt mát

Mặc tình lạnh nhạt

Mắt vẫn long lanh

Thiên hạ chẳng đành

Để cho tình lẻ

Cuộc đời nhạt tẻ

Kiếm góc trốn tìm

Ẩn giấu con tim

Cho lòng thanh thản

Chẳng có hợp tan

Chẳng chê chẳng trách

Chẳng cần tách bạch

Chữ bạn chữ yêu

Chẳng phải nghĩ nhiều

Đúng sai phải quấy

Đời mà như vậy

Lại ... chẳng ... là ... đời.

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

LUẨN QUẨN HẬU 14/2

Ngày hôm qua chuyển nhà. Chạy ngược chạy xuôi rồi dọn dẹp cũng đến 12h đêm. Sáng nay dậy đi làm, người ngợm còn đau ê ẩm.

Tối qua, dù chẳng phải khuân vác gì nhưng tự nhiên cũng bâng khuâng. Giá như có một ai đó để dựa vào, thì sẽ không phải vật lộn cuộc sống như thế này. Nghĩ thế rôi lại an ủi rằng, mình còn may mắn hơn nhiều người, còn có tiền để mà thích ở đâu thì ở, thích chuyển đi là chuyển được, chứ có phải ai cũng vì...sợ ma mà bỏ ra mấy chục triệu để chuyển nhà đi đâu. Lại còn cái may nữa là nhà đó chỉ là nhà thuê thôi, nên đi hay ở đều dễ cả.

Sau vụ này, mình thay đổi quan điểm, cứ đi thuê nhà thôi, chứ có mỗi hai mẹ con, mua nhà cũng không để làm gì vì mình không xác định ở Sài Gòn lâu dài.

Nghĩ luần nghĩ quẩn lại nghĩ đến tối 14/2. Hôm đó anh trai còn ở trong này nên mình, anh trai, hai cặp vợ chồng hai người bạn nữa cùng đi ăn tối. Một anh tặng vợ chiếc nhẫn 1 cara 150 triệu. Anh kia tặng vợ chiếc đồng hồ rolex 12.000 usd. Họ hỏi mình đã có ai tặng...chocolate chưa? Mình bảo rằng, nhà em có nguyên cả một thùng rồi, vừa mua ở siêu thị về, có ai có nhu cầu ăn thì ghé nhé. Mọi người cười phá lên rồi thôi.

Cậu nhân viên phục vụ mang bó hoa hồng và hộp kẹo chocolate hình trái tim đưa cho anh trai mình để tặng mình bởi cậu ấy nghĩ mình là vợ anh ấy (đi theo cặp mà). Anh trai hỏi cậu ấy:

- Để làm gì đây?

Mình phì cười nói rằng:

- Thì họ tưởng anh là chồng em nên họ đưa chứ sao.

Anh liền bảo:

- H thấy chưa. Sống là phải biết thư giãn, tự tìm niềm vui cho mình. Bỏ chồng rồi không có nghĩa là hết tất cả. Bỏ người này thì lấy người khác, quan trọng là phải lạc quan yêu đời. Bình thường không sao, những ngày như thế này, dù có tiền vẫn buồn.

Mình chỉ cười thôi, không nói gì vì chẳng thể nói được. Lời của anh hoàn toàn đúng. Mình đang ngồi đây, khách sạn 5 sao, ăn bữa tiệc thịnh soạn mà sao vẫn thấy cô đơn.

Rồi mình lại ngó về cô bạn bàn phía sau. Một mình, trong ngày lễ tình nhân, đến đây ngồi bên một chiếc bàn thật lớn, ăn những món thật đắt tiền, liệu có thấy ngon?

Như vậy, kiếm tiền để làm gì nhỉ? Để cô đơn ư?

Nhưng mà, không kiếm tiền thì còn buồn hơn. Nếu hôm nay không có tiền, cô bạn này sẽ ở nhà, rúc vào chăn và khóc ngọt ngào? Còn mình nữa, sẽ lang thang ở đâu khi trong túi chẳng có tiền?

Ngẫm đi rồi lại nghĩ lại, hạnh phúc không liên quan đến tiền. Nhưng, khi đã bất hạnh, thà có tiền còn hơn nghèo đói. Và cô bạn ấy đã tôi luyện đủ bản lĩnh để ngồi giữa trùng điệp những cặp uyên ương thế này mà không rơi nước mắt.

Tóm lại, các cụ nói cấm có sai: Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mỗi ngày, mỗi giờ, mình tiếp xúc với xã hội, mình sẽ mở mang hơn cả về cách nghĩ, tầm nhìn. Mình không nói là trốn tránh được sự cô đơn hay nỗi buồn, nhưng mình sẽ định hướng cuộc sống của mình đúng nghĩa hơn.

Ngày 14/2 sang năm, có thể vẫn một mình nhưng sẽ như cô bạn bàn sau, đủ tự tin ngồi một mình mà không trào nước mắt vì cô đơn.

Vậy ở đời, quan trọng là rèn dũa bản lĩnh, để thanh thản trải qua bất hạnh chứ không phải để sục xạo đi tìm hạnh phúc. Bởi hạnh phúc hiếm hoi lắm, xa vời lắm và...huyền ảo lắm....

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

BA MƯƠI

Người đàn bà khi bước qua tuổi ba mươi dường như đã tích luỹ cho mình đủ mọi mánh khoé ở đời. Cho nên, nhìn một góc độ khác, đàn bà trên ba mươi thì quyến rũ hơn các cô gái đôi mươi, nhất là trong xã hội mà mọi quan niệm, lề thói bị đảo lộn. Một cậu bé hai mươi cũng có thể yêu say đắm và điên cuồng bộc lộ tình yêu với người phụ nữ ba mươi....

Có lẽ trên chặng đường dấn thân vào đời sống, người phụ nữ đã chuốc lây những ...mùi vị cuộc đời. Dù thứ mùi ấy có ô tạp thì vẫn khiến khứu giác của bất kì ai phải căng ra để hít, để kiểm định và vì thế sẽ tạo ra sự chú ý. Bạn chẳng thể cảm nhận được gì ở một cô gái đôi mươi dù cô ấy có đẹp, có trong sáng, thông minh đến đâu bởi mọi ngõ ngách tâm hồn dường như đã được cô bé bày ra cho thiên hạ ngắm nghía và thán phục. Thời gian để chiêm nghiệm thật ngắn ngủi mà loài người thì vô cùng tò mò và ưa khám phá, thế là họ nhanh chóng nhàm chán với tuổi đôi mươi ấy. Thậm chí các cô gái cũng cố gắng hoá trang, cố gắng lao mình vào những con đường mà những phụ nữ ba mươi đang mòn mỏi và kiệt sức lê bước. Rồi tới một ngày họ lại cũng ba mươi...

Trên chặng đường mười năm dấn bước từ thiếu nữ đến phụ nữ, người con gái chuyển thành đàn bà, kẻ khờ khạo thành một con Cáo có bao sự kiện đã xảy ra. Người đàn bà biết cách và thậm chí có quyền được hoá trang theo cách mình muốn. Tuỳ vào nhận thức, lối sống, công việc mà cô ta sẽ nguỵ trang mình với một vỏ bọc nhu mì hay cứng rắn, đanh thép. Tuy nhiên, bản chất đàn bà thì vẫn là đàn bà thôi, yếu đuối, mong manh, ngờ nghệch trong cảm xúc và dễ mủi lòng trước những bi luỵ...

Vì ngờ nghệch nên phụ nữ vẫn tin rằng sắc đẹp có thể lôi cuốn được đàn ông và họ dùng mọi cách để níu giữ nhan sắc thanh xuân, thậm chí có phải đánh đu với thời gian thì họ vẫn cứ làm để tìm đường lấy lòng người đàn ông họ yêu ngay cả khi anh ta không yêu họ bởi dung nhan. Cho nên, phụ nữ là những kẻ vô cùng tiết kiệm nhưng lại chi dùng hầu hết số tiền họ giấu giếm được cho việc phục hồi nhan sắc, tăng cường nét thanh xuân. Thật nực cười khi còn trẻ thì trang điểm cho già đi, tới khi già rồi lại bôi trát màu mè để che lấp những vết nhăn, những tàn nhang, những tố cáo về tuổi tác. Phải chăng là lo già? Hay chỉ là Cáo đội lốt Thỏ nên phải hoá trang cho giống Thỏ?....

Tất cả những điều đó cũng quan trọng nhưng cuối cùng thì lại không để làm gì. Cái mất lớn nhất của phụ nữ ba mươi là sự ngây thơ, điều mà các cô gái 20 chỉ mong vứt bỏ. Khi ba mươi, bạn không còn trong sáng, cuộc sống đã vẩn đục, đôi mắt đã mờ đi màu của đau khổ, va vấp, của lầm lỗi. Đôi mắt ấy cũng nhìn đời thực tế hơn, phẳng lặng hơn. Một đôi khi cũng có những cuồng điên của tuổi trẻ còn sót lại, đẩy người phụ nữ lao vào những cuộc tình mộng mị hay những công việc mạo hiểm nhưng chẳng được bao lâu họ sẽ nhận ra mình đã không còn đủ sức khoẻ, niềm tin, lòng kiên trì để theo đuổi sóng gió. Phụ nữ ba mươi còn một mất mát lớn nữa, đó là thời gian. Khi nhận ra những say sóng sai lầm, nhiều khi phụ nữ cũng chẳng dám quay đầu lại, mặc cho bèo trôi nước trôi bởi họ biết rằng mình không thể làm lại. Hầu hết sẽ đau khổ, sẽ cam chịu...

Nhiều người phụ nữ tự tin hơn thì lại đau khổ theo một cách khác. Họ không còn lăng kính màu hồng trước mắt và vì thế nhìn sự vật hiện tượng, nhìn con người theo đúng gam màu của nó, có xanh xám, có đen mờ. Thi thoảng cát bụi bay vào mắt thì họ cũng cố gượng dụi mắt cho vài giọt nước nhạt nhoà trào ra cuốn đi vết bụi ấy. Cuộc đời lại thênh thang, con đường lại thẳng tiến. Ấy nhưng, ngay từ nguyên thuỷ con người đã sống cộng đồng, rồi chia đôi ghép cặp nên không thể nói phụ nữ không cần đàn ông. Vậy là họ sẽ chọn cho mình cách tiếp cận với đàn ông theo một phương thức khác, hờ hững và lôi cuốn hơn. Hờ hững bởi đề phòng, lôi cuốn bởi thiếu thốn. Họ sẽ có ma lực với đám đàn ông. Họ rất có giá trị nhưng lại chẳng thể của riêng ai....

Hầu hết phụ nữ độc thân hay éo le đều là những phụ nữ thông minh, trải đời, biết lo toan cuộc sống. Có lẽ hoàn cảnh và thời gian đã dạy họ tất cả những điều ấy. Họ cũng có thời gian và ngay cả điều kiện vật chất hơn những phụ nữ mụ mị bên đàn ông. Họ đã và sẽ mãi là cục nam châm cuốn hút đàn ông. Rất tiếc là họ đủ tự tin và tự lập, đủ thông minh và từng trải để tách biệt đàn ông ra khỏi cuộc sống thường nhật của mình. Họ đã, sẽ mãi cô đơn....