Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

BÀ MẸ QUYẾN RŨ

Sáng nay, khi đi làm, xuống đến tầng 7 thì có bạn đồng hành, ba mẹ con một chị người Bắc. Từ ngày vào SG, cứ nghe ai nói giọng bắc là mình thấy thân quen nên chăm chú theo dõi hai chú nhóc. Chúng sinh đôi, mà mình đặc biệt thích trẻ con sinh đôi. Giọng vẫn còn ...rất Bắc, chắc chúng mới vào SG thôi và chỉ khoảng 3 tuổi. Cái giọng vừa trẻ con vừa nũng nịu, hai đứa nói với nhau ra chiều rất thân mật. Mình bị chúng cuốn hút nên cũng phì cười theo câu chuyện của hai đứa, vậy mà người mẹ dường như chẳng quan tâm gì.
Một người phụ nữ hơi thấp, khá đẫy đà, ăn mặc chẳng rõ nên gọi là nghèo nàn hay lôi thôi? Một bà mẹ thờ ơ?
Xuống đến trệt, bà mẹ cứ thế bước ra, một thằng bé chạy theo kịp, cu cậu còn lại bị mắc chiếc mũ lưỡi trai vào tay vịn trong thang máy, vừa cố lôi ra vừa cầu cứu mẹ:
- Cái mũ cứ kẹt ở đây mẹ ơi!!!
Không thấy mẹ trả lời cũng chẳng thấy bà mẹ ấy có ý định ngoái đầu lại, cậu bé dường như đã quen với thái độ đó của mẹ nên chủ động quay vào giằng chiếc mũ ra. Mình lấy tay định nhấc ra giúp bé mà nó giằng mạnh quá kẹp cả tay mình vào đó. Nhưng chắc cố quá cũng mệt, nó buông tay. Mình có cơ hội nhấc chiếc mũ ra đưa cho cậu bé.
Không lời cảm ơn, thằng bé giật chiếc mũ từ tay mình rồi chạy nhào theo mẹ. Có lẽ mẹ nó chưa kịp dạy nó cách cảm ơn khi có người giúp đỡ.
Run rủi thế nào, xe mình lại để cạnh xe mẹ chúng. Mình ra đến nơi thì mẹ chúng đã dắt xe ra, nhấc một đứa lên đằng trước, thằng bé bị mắc mũ vì đến sau, mẹ sắp cho nó ngồi sau ôm lưng mẹ.Nó kiên quyết phản đối, dứt khoát không lên xe, lấy tay lôi thằng bé kia xuống. Bà mẹ quát hai đứa không được, chống chân chống nghiêng rồi giả vờ bỏ đi. Thằng bé đứng dưới không làm gì được thằng bé trên xe liền cúi xuống cắn vào chân thằng kia rồi òa khóc chạy theo mẹ.
Mẹ nó vẫn bước đi. Sao chị ấy không lo nhỉ? Chỉ cần thằng nọ kéo thằng kia thì cả chiếc xe máy sẽ đổ vào người chúng.
Trong cái khoảnh khắc ấy, mình định chạy ra cạnh cái xe đó, để nhỡ ra, thằng bé trên xe có cử động thì còn kịp giữ nó và xe. Nhưng hình như nó cũng lại quen với cách giải quyết vấn đề của mẹ nên ngồi im thin thít trên xe dù bị thằng kia cắn vào chân.
Mẹ nó bảo thằng bé ở dưới khi nó chạy đến ngang chị ta là, nhường anh hôm nay, mai mẹ cho con ngồi trên. Thằng bé chắc cũng mệt rồi nên im lặng nghe theo...
Họ đi rồi, mình cũng đã lôi được cái xe máy ra.
Vừa đi vừa nghĩ về cái hôn của con gái trước khi đi làm. Sáng nay nó bảo:
- Yêu mẹ quá, cho con hun cái coi.
Cái giọng lơ lớ, dở Nam dở Bắc mới đáng yêu làm sao [(kiss)]
Với con gái mình, mẹ nó là người toàn năng. Cái gì mọi người không làm được là nó bảo:
- Chờ mẹ về, mẹ sẽ làm được thôi.
Thành ra mình luôn luôn phải cố gắng, cố gắng hoàn thiện mình để con khỏi thất vọng.
Ngay cả dung nhan, cũng phải cố để trẻ, đẹp, ăn diện vì gặp ai nó cũng khoe:
- Mẹ con đẹp.
Có hôm phải bảo nó:
- Con nói thế, có ngày mẹ chẳng dám gặp ai. Mẹ có đẹp đâu mà con khen suốt thế.
- Mẹ đẹp. Con thấy mẹ đẹp mà - Nó khăng khăng.
Ngày trước, có lần nó bảo với chị hàng xóm:
- Mẹ con hiền nhưng thỉnh thoảng cũng dữ.
Chỉ một câu đó thôi mà mẹ nó phải vận hết nội công để kiềm chế cảm xúc, không được bùng nổ với con dù bất cứ lí do gì. Và may thay, lời ngọt ngào có lẽ là vũ khí lợi hại nhất, giờ nó khá ngoan. Các cụ nói cấm có sai: " Nói ngọt lọt tới xương".
Thiết nghĩ, dù là mẹ, dù bận trăm công ngàn việc, cũng nên cố gắng bớt chút thời gian để học cách "làm mẹ" để có thể là biểu tượng trong lòng con cái.
Hôm nay hơi buồn cho hình tượng phụ nữ bắc bộ, mảnh đất luôn tự hào.....ngàn năm văn hiến...
Chạnh lòng những kẻ tha hương như mình!

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

MUA

Lộc xuân dư dả chút tiền
Qua cầu thấy chợ em liền ghé chơi
Hàng quán mời gọi ơi hời
Đỏng đảnh chê giá em thời chẳng mua
Đến ngang bà bán bún cua
Dừng chân em trỏ ....tôi mua tô mì
Mặt bà nặng tựa như chì
Mì không bún có ...tạm đi cô à
Em thì vốn tính thật thà
Tưởng gì là lạ ... bún gà chẳng ăn
Bà già mặt lại càng nhăn
Sớm ra ...chân trái ...hay ...căn số dày???
Nén mình bà phất mạnh tay
Xéo đi khuất mắt già này bé con!!!...

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

TÌNH PHAI

Mưa về gió tới rất nhanh
Xóa đi những giấc mộng lành ngây thơ
Yêu rồi lòng dạ ngẩn ngơ
Rắc lên đôi mắt...bơ phờ những đau

Hạnh phúc đến cũng thật mau
Tô lên đôi má một màu phây phây
Tâm hồn chưa kịp ngất ngây
Khổ đau vội đến phủ đầy tâm can

Đôi ta chưa hợp đã tan
Người đi hai ngả chứa chan nỗi sầu
Tình này biết gửi về đâu
Môi son má phấn vẫn nhàu trong tim...

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

NHỚ 3/3

Chết tiệt!
Hôm nay mùng 3 tháng 3 âm lịch, ngày này năm ngoái còn chạy nháo nhác đi kiếm bột và nhân để về làm bánh trôi cho mọi người...
Mình đã thành người Sài Gòn thật sao? Chẳng nhớ gì cả?
Vừa qua nhà bạn gì gì đó không kịp nhớ tên, thấy đăng ảnh bánh trôi bánh chay mới thấy mình... tội lỗi quá.

Chạy ào về đây viết cái entry này...
Ở đây chẳng có bột ướt đúng kiểu mẹ vẫn làm, chẳng có nhân đường phên. Thậm chí, chẳng có ai quan tâm đến ngày này nữa....
Tự nhiên tủi thân....
Cái tủi thân trào lên khóe mắt...rưng rưng...
Cộng thêm việc ban nãy vào nhà một cô, nhớ con gái đã đi lấy chồng post ảnh lên ngắm làm cho cái cố gắng ngăn cản mấy dòng nước mắt cá sấu trở nên vô nghĩa....
Thôi kệ!
Mặc cho nó rơi....
Có sao đâu....
Cuộc đời còn đầy kẻ cô đơn và bất hạnh hơn cả mình đấy chứ, nhỉ?

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

BÁN

Có ai mua những nụ cười
Qua đây tôi bán xin người miễn chê
Có ai cần một câu thề
Lại đây tôi để đem về mà treo
Có ai đời sống gieo neo
Gặp tôi là thấy ...dẫu nghèo vẫn vui
Đừng đem trả những ngậm ngùi
Những cay những đắng những xui những buồn
Nếu cần tôi sẽ cho luôn
Trăm cay ngàn đắng lệ tuôn hai hàng
Cuộc đời nặng kiếp đa mang
Làm thân trâu ngựa...bắc thang lên trời
Hỏi sao nghiệp số ở đời
Cho tôi tất cả trừ đôi má hồng
Để cho tối tối nằm không
Chẳng êm chẳng ấm chẳng mong chẳng chờ
Cuộc đời ai học chữ ngờ
Biết đâu rồi tới giấc mơ ...thiên đường

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

CHUYỆN CỦA TỜ BÁO CŨ

Sáng hôm ấy ông chủ gọi thằng nhỏ sai vặt đến:

- Mày ra quầy báo mua cho ông tờ "Tin tức buổi sáng"

- Dạ.

Mười lăm phút sau tờ báo đã nằm trên mặt bàn làm việc của ông chủ.

Hai mươi phút sau đó thì ông chủ đọc xong.

Ba mươi phút tiếp theo, ông ngồi thư giãn suy ngẫm về công việc và cuộc đời.

Hôm ấy là thứ bảy nên ông ở nhà, và để tỏ lòng cung kính chồng, bà vợ đã tự tay pha tách cà phê, bê vào phòng đọc cho chồng.

Sau khi nói với chồng vài câu chuyện phiếm, vô tình bà vợ nhìn thấy tờ "Tin tức buổi sáng" và ngỏ ý muốn mượn chồng để tham khảo.

Trong lúc hưng phấn với sự chăm sóc của vợ, ông chủ gật đầu đồng ý lời đề nghị vô cùng lịch thiệp của vợ.

Thế là tờ báo có mặt ở góc bếp, nơi bà vợ chuẩn bị bữa trưa cho gia đình cùng chị giúp việc.

Đọc lướt qua vài tin tức quảng cáo, những mặt hàng giảm giá trong siêu thị, bà vợ đề nghị chị giúp việc cất vào ngăn chứa đồ cũ để phòng khi cần gói ghém vật dụng gì đó.

Ngay chiều hôm ấy, tờ báo cũng chẳng phải buồn rầu nhiều vì bị xếp xó. Cô con gái lớn gọi chị giúp việc và đề nghị kiếm cho vài mảnh báo để gói chiếc ly đôi mới được người yêu tặng.

Thế là, tờ báo bị xé làm đôi, một nửa đưa cho cô chủ, nửa kia nằm lại kệ chứa.

Ba ngày sau, nhân một dịp dọn ngăn đồ cũ, chị giúp việc đã tiện tay cho cả mớ báo cũ gom vào cùng giấy vụn, bán cho ve chai.

Nửa tờ báo cũ lại được chu du.

Đầu tiên nó được ném chung với một lũ giấy cũ nát các loại trong kho chứa của người buôn giấy cũ. Tiếp đến nó được chuyển đến một xưởng làm bìa carton. Báo ta đã sớm mừng rằng mình nhanh chóng được hóa kiếp vào đời một tấm bìa cứng cáp vững chắc.

Ấy mà không ngờ, trong lúc chiếc máy xúc vục cái gầu đầy răng vào đám giấy lộn ấy, một cơn gió bay qua đã thổi tung mảnh báo cũ lên trời rồi cuốn đi.

Bay lang thang trên đường phố, qua vài ba cánh đồng, hứng chịu dăm bảy cơn mưa lớn nhỏ, báo ta đã rách mướp, tơi tả. Nhiều lúc nó chỉ mong sao có thể nát vụn ra để tan biến vào hư vô.

Ấy nhưng đời đâu có dễ thế, nó lại bay vào túp lều của một cụ già hành khất. Mắt cụ kém lắm rồi, cụ chẳng thể nhìn rõ những gì viết trên báo và có nhìn rõ thì cũng chẳng để làm gì. Cái bàn thờ đứa con trai cụ chết trận đặt ở góc nhà đang bị cập kênh. Cụ đã may mắn nhặt được mẩu báo cũ và vui mừng gấp nó lại kê vào đúng cái góc đó.

Nửa tờ báo cũ nằm im ở đó, hưởng thanh nhàn cho tới ngày cụ già qua đời.

Lại nói đến nửa mảnh báo được cô con gái chủ nhà đem gói 2 chiếc ly. Những tưởng đời nó sẽ yên ấm đến già.

Không ngờ, một ngày, cô con gái và anh người yêu cãi nhau, họ vứt trả nhau mọi kỉ vật trong đó có hai cái ly. Cô gái vội tới mức chả thèm lột lượt giấy gói, ném ngay chúng trước mặt anh ta. Hai cái ly vỡ tan tành dù có nửa tờ báo cuốn qua mấy lượt.

Anh người yêu cũng chẳng thèm nhặt chúng lên, quay phắt đi không một lần ngoái lại.

Lúc đó là đêm rồi, chị lao công đủng đỉnh quet đến đó, cũng chẳng mở ra xem, vun cả mớ giấy báo với mảnh vỡ của hai cái ly vào đống rác. Nửa tờ báo được cho vào khoang kín mít của thùng rác công cộng. Mùi ôi thối bốc lên, báo ta đang quen sống trong cảnh sung sướng an nhàn, giờ bị quăng quật vào đây thì cay đắng lắm mà chẳng biết làm thế nào.

Ngất lên ngất xuống vì thiếu không khí trong cái khoang chứa rác ngạt thở, cuối cùng thì nó bị đổ thốc lên trên một núi rác khổng lồ với đầy ruồi muỗi bâu đen kịt.

Mỗi ngày lại có cả ngàn tấn rác đổ chồng lên, nửa tờ báo cũ ấy cứ mục rữa theo ngày tháng rồi xóa nhòa đi trong kí ức loài người.

Một buổi sáng tháng tư, nắng chói chang rọi vào căn lều của bà cụ già khi xưa. Một người đàn ông trung tuổi với một cây nạng gỗ đứng chết lặng trước cảnh hoang toàng của nó. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của sự khắc khổ. Giọt nước mắt xót xa xen lẫn mừng vui.

Thì ra, sau khi cụ già qua đời, một tổ chức bảo trợ xã hội đến lo ma chay cho cụ. Họ dọn di ảnh người con trai liệt sĩ của cụ đến nghĩa trang liệt sỹ. Vô tình anh nhân viên của tổ chức bảo trợ ấy nhặt tờ báo kê di ảnh lên và mở ra đọc. Mặc dù chữ nghĩa đã nhòa hết nhưng không biết vì lí do gì lại còn một góc tin nhỏ nơi mục tìm thân nhân. Bản tin của một người con đã có giấy báo tử về gia đình nhưng hiện vẫn còn sống, quay về tìm mẹ mà mẹ đã lang thang hành khất không biết nơi đâu. Anh nhìn bức ảnh nhạt nhòa đó chợt thấy hao hao bức ảnh bà cụ chụp cùng một tổ từ thiện vẫn còn lưu lại trong mớ đồ đạc của cụ. Anh liền đưa cho mọi người cùng xem.

Mất khá nhiều thời gian họ mới tìm ra người con trai của cụ. Hiện giờ ông đã sang tuổi trung niên, kể từ đó, ông cất giữ mảnh báo ấy như một báu vật.

Đời báo còn dài lắm, là chuỗi ngày yên bình trong sự nâng niu kỉ niệm của người đàn ông ấy và gia đình họ.

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

SAY

Say
Ngập ngụa
Trong men cay
Ta uống cho xưa
Rồi ta uống cho nay
Thêm ly nữa cho mai sau
Đời rót cho ta bao nỗi đau
Lấp đầy tâm trí những dối lừa nhau
Đau
Mê dại
Ta mời nhau
Tay ly tay chai
Hỏi có ai cùng cụng?
Nợ tình này ta hẹn tương lai?
Để đêm giăng lối tháng ngày dài
Cho sầu chua xót đổ trào khóe ly

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

THÓI ĐỜI



Tôi ghét nhất thói đời hoa mỹ

Để làm gì hay chỉ dối nhau

Mặc lòng quặn thắt cơn đau

Hiên ngang mình cứ ngẩng cao mái đầu

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

MẸ TA



Ta về thăm mẹ chiều đông

Gió cứ sổ lồng thổi tới ngọn tre

Lá rơi xao xác đầu hè

Bẻ cong sợi nhớ sắt se nỗi lòng

Hiên nhà đôi nét cong cong

Tựa mái đình làng ngói đỏ màu xưa

Nhớ sao là nhớ cho vừa

Bát canh mẹ nấu bữa trưa rau mùng

Nhớ gì nhớ đến tận cùng

Dây leo trước cửa giăng mùng lưa thưa

Những chiều lạnh ngắt cơn mưa

Giọt dài giọt ngắn mẹ chưa trở về

Con nằm ru giấc đê mê

Ấm trong chăn nệm chán chê nồng nàn

Lạnh về rét buốt tâm can

Thương mẹ ngút ngàn con nhỏ giọt châu

Xót xa lòng thoáng nỗi sầu

Bao nhiêu vất vả mẹ đâu nề hà.....

LỜI CHÀO



Hôm qua mẹ dặn

Ra ngõ phải chào

Gặp người tuổi cao

Chào ông chào bà

Gặp người già già

Cỡ tuổi mẹ đây

Chẳng được bầy hầy

Chào cô chào bác

Những ai nhang nhác

Tuổi chị tuổi anh

Không cần dỗ dành

Chào ngay phải phép

Lời hay ý đẹp

Dành các em thơ

Không phụ mong chờ

Mẹ răn con đó!!!

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

TA CÓ GÌ NGÀY 8/3

Sáng nay dậy muộn.

Bà giúp việc đi vắng nên ở nhà với con gái.

8h sáng!

Mẹ uể oải mò dậy, đánh răng rửa mặt, quét dọn sơ qua nhà cửa, hâm nóng nồi cháo nấu sẵn đêm trước.

Ngồi vào máy tính mở game Happy city ra chơi một lát rồi gọi con gái:

- HL, dậy đi con, muộn lắm rồi.

- Mấy giờ rồi mẹ

- Gần 9h rồi

- Gần 9h là 9h hay là 8h hả mẹ

- Là muộn rồi phải dậy thôi con

- Mẹ bế con dậy đi, con mỏi chân mỏi tay quá à.

Thế là bế con dậy đưa đi đánh răng, bàn chải đã lấy sẵn từ trước.

Sau đó con vào mở tivi xem, mẹ thì đi múc cháo ra bát, mỗi đứa một bát.

Xúc cho con ăn xong mới đến lượt mẹ. Mẹ ăn xong thì pha thuốc cho con, rồi bảo nó đi viết bài còn mẹ thì lên giường...ngủ tiếp.
.

Ấy mà con gái ngẫm nghĩ thế nào lại gọi:

- Mẹ ngồi dậy đi, con bảo

Đang buồn ngủ lắm, nhưng nghe giọng con ngọt ngào thế, chẳng lẽ không ngồi lên.

Nó quàng tay ôm cổ mẹ rồi vừa hôn lên má vừa nói:

- Mẹ là number 1.

Rồi buông ra, chạy lại bàn ngồi học.

Mẹ gọi giật con lại ....để hôn cho đỡ...kém cạnh.

Nằm xuống lại nghĩ ...xấu hổ quá.

Nhiều lúc mẹ không hài lòng về con: đanh đá, hay làm nũng, bắt nạt mẹ và bà giúp việc, rồi ...v...v... và ...v...v..., nhiều lần mẹ còn viện cớ áp lực công việc mà quát con, thế mà với nó mẹ vẫn là number one nhỉ. Có lẽ mẹ phải nghiêm túc học hỏi ở con lòng vị tha đấy. Tha thứ cho mẹ những lúc không kiềm chế được đã nặng lời với con, con yêu nhé.
.

Với mẹ, câu nói của con chính là bó hoa đẹp nhất trong ngày 8/3 này đấy, con yêu ạ.


Cảm ơn con thật nhiều.

Mẹ sẽ cố gắng để hoàn thành tốt 2 vai trò này (công việc và con)

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

ĐAU



Em này!

Sóng có làm say

Kẻ xưa kia đã đắng cay rất nhiều

Em này!

Nắng có làm xiêu

Con tim mệt bã bao chiều yêu thương

Em này!

Gió có còn vương

Sợi thương sợi nhớ bên đường ai qua

Em này!

Khói có nhạt nhòa

Làm hoen đôi mắt liếc qua dáng kiều

Em giờ...

Lặng lẽ bao nhiêu

Tôi gom tất cả thật nhiều xót thương

Em giờ....

Bỏ hết tơ vương

Ném tôi nằm lại bên đường thương đau

Bây giờ...

Hai đứa giống nhau

Cùng tan nát dạ bởi đau thật nhiều