Bạn giới thiệu cho mình truyện " Cô đơn trên mạng" nhưng mình đã trót đọc nó trước mất rồi.Mình thích lối viết của nhà văn ấy, qua cách viết đó mình cảm nhận được một con người thực đầy cuồng nhiệt, đầy bức xúc, đầy bế tắc, đầy va vấp nhưng cũng đầy quyến rũ.
Mình nghĩ ai đọc quyển truyện đó cũng thấy một chút "Tôi" trong đó.Nó là đủ các màu sắc của nỗi đau, đủ màu sắc của tình yêu, niềm đam mê thể xác, những khát khao yêu đương cháy bỏng nhưng vô cùng cao quý.
Có một cái ngưỡng vô hình nào đó mà nhân vật chính, một người phụ nữ cá tính và có tri thức không thể vượt qua.Nó chính là nỗi đau đớn to lớn nhất nhân vật ấy phải gánh chịu.Khi đọc câu truyện, mình nhiều lần phải hỏi lại chính mình, nếu là mình, mình sẽ làm gì? Và câu trả lời của mình không thể khác những gì tác giả đưa ra trong câu truyện.Cho nên mình thích cuốn sách đó.Mình đã mất khá nhiều nước mắt cho chuyện tình ấy.
Rồi sau khi đọc nó,câu chuyện ấy thi thoảng lại hiện lên trong đầu mình.Tác giả không ngại để nhân vật của mình đau, không ngại họ buồn và tuyệt vọng.Kết thúc câu chuyện cũng là sự giãy giụa đầy bế tắc của nhân vật.Mình bị ám ảnh: Phải chăng con người ta sinh ra để đau khổ?
Mình tin rằng, chỉ có người va vấp nhiều trong cuộc sống mới có đủ cảm xúc để viết nên những câu chuyện đa chiều, đa nhân cách đến thế.Mình luôn luôn ngưỡng mộ các nhà văn bởi họ nhìn đời bằng góc nhìn vô cùng đặc biệt, người bình thường khó mà cảm nhận hết.
Một lần mình đọc một câu chuyện, lâu lắm rồi nên mình cũng không còn nhớ truyện đó là gì, tác giả là ai, nhưng cái cảm giác khi đọc lại nguyên vẹn trong mình.Câu chuyện đó kể về một nhà văn bị từ chối đăng bài vì những câu chuyện của anh ta không phù hợp với thị hiếu của người đọc.Anh ta hết tiền, đói khát.Nhưng hễ có được đồng nhuận bút nào từ những mẩu tin vỉa hè thì lại để dành mua giấy và bút chì để viết cho thoả cơn nghiện viết lách.Hàng ngày, cơn đói hành hạ.Anh ta lang thang, trong đầu ngoài cái đói ra, anh ta không nghĩ được gì khác.Mình đề cập đến đây không phải là nội dung câu chuyện, mà chỉ đề cập cách tác giả tả các cơn đói của anh ta. Mình không biết mình có phải là người quá nhiều cảm xúc hay không nhưng khi đọc truyện đó, những hình ảnh diễn tả trong câu truyện như hiện ra trước mắt mình, cơn đói như hành hạ mình, cái cảm giác buồn nôn của kẻ đói dài ngày ngửi thấy mùi thức ăn như đang nằm trong chính cơ thể mình.Cao trào là mình đã nôn khi đọc đến đoạn, anh nhà văn đó vì đói quá đã gặm mẩu xương lợn người ta vứt lại trên chiếc quầy bán thịt sau khi tan chợ rồi sau đó nôn thốc nôn tháo vì lợm giọng.Mình nôn đúng với cảm giác lợm giọng người ta tả trong truyện.
Càng về sau này, mình càng nhận ra một điều.Con người mình khá kì dị.Mình dễ dàng nhập cảm xúc của mình vào những câu chuyện, dù chuyện đó chỉ là những cuốn tiểu thuyết hay là những mảnh đời của ai đó mình được nghe kể hay chứng kiến.Mình sống chập chờn như không phải chỉ dành cho cá nhân mình.Lúc vui, lúc buồn vô cùng bất chợt.
Mấy hôm nay mình rất hoang mang, mình không biết lựa chọn cho mình con đường nào để đi cho hợp lí với bản thân mình.Mình không tin mình đủ chín chắn để nhận lấy hạnh phúc.Mình cũng không tin mình đủ lạnh lùng để ruồng bỏ.
Mình đang rất chơi vơi.
Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
GA XÉP
Chuyến tàu chạy từ trung tâm thành phố qua ga xép nhỏ lúc đó đã là nửa đêm.Tàu dừng bánh cho khách nghỉ chuyển đường ray.Mọi người vội vã lao vào dãy nhà ăn nơi sân ga.Cô cần một lon coca và vài cái bánh ngọt cho hành trình tiếp theo.Len chân giữa đám đông cuối cùng cũng ôm được hai lon nước và mấy cái bánh quay trở lại chỗ ngồi.Một người đàn ông mới lên tàu ở ga xép ngồi ngay cạnh cô đang chúi mắt vào cái máy tính xách tay.Cô chưa bao giờ đi tàu nhưng chuyến công tác này là một khám phá mới của cô bởi đường đến đó không có máy bay.Hành trình khá dài trên tàu làm cô thấy buồn ngủ.Thiếp đi trong lúc con tàu từ từ chuyển bánh, cô ngỡ ngàng ngắm những chùm lan rủ xuống từ những cây cổ thụ khi lạc lối giữa rừng già của giấc chiêm bao.Con tàu lắc lư khá mạnh làm mọi người xô nhào vào nhau.Cô vẫn thiêm thiếp ngủ trong khi toàn bộ sức nặng cơ thể đã dồn vào bờ vai người đàn ông bên cạnh.Anh ta buộc phải ngừng nhìn vào máy tính để giữ cho cô ngủ yên.Khá lâu sau đó cô giật mình choàng tỉnh bởi cú nhảy chồm của con thú hoang trong giấc mơ.Cựa quậy chiếc cổ mỏi nhừ do ngả vẹo vào vai người đàn ông, cô tỉnh hẳn.Ái ngại vì mình đã dựa dẫm vào kẻ xa lạ, cô lí nhí xin lỗi rồi sửa lại dáng ngồi ngay ngắn.
Lôi quyển sách từ trong túi ra đọc để dứt khỏi cơn buồn ngủ, cô tò mò liếc mắt quan sát người đàn ông đó.Anh ta trạc 35, tóc cắt ngắn, áo sơ mi thẳng nếp,mắt đeo đôi kính cận, tay đang rê trên phím chiếc máy tính xách tay.Một khuôn mặt cân đối, điển trai và kiêu ngạo.Cô nhìn xuống màn hình máy tính, những bản vẽ, những ghi chú lằng nhằng cô đoán là thiết kế của một công trình gì đó.Ấn tượng về người đàn ông ấy chỉ có vậy, cô không nhìn anh ta lần nào nữa cho đến khi xuống ga cuối cùng.
Năm ấy cô 32 tuổi, đã li dị, có một con gái 3 tuổi.Hiện mẹ con cô sống trong thành phố cùng người chị họ.Các con chị ấy đã lớn, đi học xa nhà, chồng thì đang làm việc ở nước ngoài.Mỗi khi đi công tác xa, con gái sẽ ngủ cùng bác, cô hoàn toàn yên tâm vì con mình được chính chị chăm sóc, đôi khi chu đáo hơn cả cô.
Một năm sau, cô có một chuyến công tác nhưng lần này cô đi bằng máy bay.Chuyến bay bị hoãn lại 1 tiếng do thời tiết xấu.Ở trong phòng chờ sân bay, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh mình trên chuyến tàu năm trước.Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau nhưng cô giả vờ quay đi như không quen biết.Cô chọn một góc vắng và ngồi xuống bắt đầu đọc sách.Một lát sau, người đàn ông đi đến ngồi cạnh cô rồi mỉm cười bắt chuyện:
- Chào cô, cô có nhớ tôi không? Cách đây khoảng 1 năm, chúng ta đi cùng một chuyến tàu đêm.
- Chào anh.Hình như là thế.Tôi cũng không nhớ rõ lắm. (Cô nói dối, đôi mắt ấy, vẻ mặt ấy cô không hề quên)
- Vâng, tôi thì nhận ra cô ngay.
Cô đỏ bừng mặt khi nhớ lại đêm đó cô đã ngả vào vai anh ta ngủ ngon lành.
- Anh đi chuyến nào?
- Cùng chuyến cô.Tôi vừa đứng cạnh cô bên cửa soát vé nên vô tình nhìn thấy chúng ta cùng chuyến bay.
- Vậy là chúng ta lại đồng hành.Hy vọng lần này tôi không làm phiền anh nữa.Xin lỗi vì chuyện lần trước.
- Có gì đâu, cô khách sáo quá.Tôi tên H, còn cô?
- Tôi tên L.Rất vui được biết anh.
- Tôi làm thiết kế xây dựng, L làm nghề gì? Bạn cũng có vẻ hay đi công tác?
- Tôi làm Marketing của một công ty da giày.Công việc đòi hỏi cũng hay phải đi.
- Uhm.Chúng ta gặp nhau đến hai lần rồi đó.Bạn ở đâu? Mình ở đường số 13, toà nhà P.
- Tôi không phải là người thành phố này.Tôi mới chuyển đến đây được hai năm.Tôi sống cùng người chị họ cũng ở gần khu nhà anh.
- Vậy chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.
- Vâng.Anh có vẻ vui tính hơn tôi nghĩ.
- Công việc đôi khi tạo cho mình thói quen đó, chứ thực ra mình là người sôi nổi.
- Vậy sao?
- Sau này L sẽ hiểu mà.
- Có thể.
Câu chuyện của họ xoay qua những khu đô thị mới mọc lên trong thành phố, rồi những bất cập trong xây dựng mà cả bên thi công lẫn nhà đầu tư không ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm.
Chuyến bay đó hai người lại ngồi cạnh nhau.Khi xuống sân bay họ đã có địa chỉ email và số điện thoại của nhau.
Sau hôm đó, mỗi ngày cô nhận được một tin nhắn chào buổi sáng, một email thăm hỏi những chuyện thông thường như nhớ ăn sáng, ăn trưa, nhớ ngủ đủ giấc và đừng quên tập thể dục.Mỗi khi đọc những tin nhắn ngộ nghĩnh đó, cô đều phì cười.Khuôn mặt anh hoàn toàn đối lập với vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu của những tin nhắn.
Chuyện tin nhắn trở thành một thói quen là hoàn toàn dễ hiểu bởi ngày nào cô cũng nhận được.Còn một thói quen nữa mà cô chấp nhận vô điều kiện.Đó là chia tay anh vào thứ sáu và gặp lại anh vào sáng thứ hai đầu tuần.
Anh kể cho cô nghe duy nhất một lần về gia đình anh.Vợ anh là một người phụ nữ hoàn hảo, có nhan sắc, có thu nhập cao, chu đáo trong chăm lo gia đình.Anh cũng có một cô con gái 3 tuổi rất đáng yêu.Cô thầm ngưỡng mộ gia đình ấy, một gia đình hạnh phúc.
Chẳng biết do vô tình hay cố ý nhưng cả hai đều tránh nói về gia đình anh.Họ nói với nhau mọi chuyện, từ công việc của anh, những dự án, những thiết kế mới, những chuyến công tác.Cô kể về những bức xúc trong công việc, những chuyến đi nghỉ với con gái, những ngày cuối tuần buồn tẻ.Tóm lại, mọi điều đều có thể chia sẻ trừ cái gia đình hạnh phúc anh đang có.
Họ chưa một lần định nghĩa mối quan hệ của họ là gì, cô không thuộc về anh, anh đương nhiên không thuộc về cô.Họ không phải nhân tình.Họ chưa một lần gặp lại kể từ sau lần gặp thứ hai ấy.
Đôi khi, vào buổi chiều thứ sáu, cô tạm biệt anh sớm hơn dự kiến, bước ra đường để hít thở chút không khí "không anh".Cô thấy nó lạ lẫm, trống vắng và loãng.Cô định quay lại công ty để nói với anh về điều đó nhưng thường thì đã quá trễ, cô phải từ bỏ ý định ấy.
Thứ bảy và chủ nhật là hai ngày dài nhất mà cô từng biết kể từ khi cô gặp anh.Cô ngủ dậy muộn mỗi sáng, ăn sáng mất 1h đồng hồ rồi cùng con gái đi dạo phố.Họ mua sắm vài thứ đồ mà họ gặp trên đường.Hầu hết là quần áo của hai mẹ con, đồ chơi cho con và phấn son của mẹ.Từ khi nào cô không rõ, có thể là từ lần thứ hai gặp anh, cô thấy mình quan tâm nhiều đến trang phục mỗi khi đi làm.Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cô kể từ lần thứ hai họ gặp nhau.
Sáng thứ hai, như mọi ngày, việc đầu tiên khi đến công ty, cô mở email. Một tin nhắn của anh gửi đi từ ngày chủ nhật.
Không phải anh.
Một người phụ nữ nhắn cho cô bằng địa chỉ email của anh
" Cảm ơn cô đã quan tâm chồng tôi trong thời gian qua.Giờ thì anh ấy cần phải quay về với gia đình.Con gái chúng tôi nhớ ba".
Cô đọc lại tin nhắn ấy khoảng 10 lần rồi quyết định xoá nó đi.
Cô đã làm gì nhỉ? Cô định giằng anh ra khỏi cái gia đình hạnh phúc đó ư? Cô chưa bao giờ làm việc đó.
Cô vẫn luôn ngưỡng mộ hạnh phúc của anh.Cô cũng không phải nhân tình của anh bởi họ ở rất gần nhau nhưng cả năm vừa qua họ không hề gặp nhau.Họ chưa một lần cầm tay nhau.Vậy không thể nói anh ngoại tình với cô.Mà vợ anh cũng có nói họ ngoại tình đâu nhỉ? Sao cô lại phải phủ nhận chuyện đó.
Vậy mối quan hệ của cô và anh là gì nhỉ?
Lần đầu tiên cô thắc mắc về chuyện đó.Họ đã bên nhau trong hầu như mọi ngày từ thứ hai đến thứ sáu của mọi tuần trong một năm vừa qua.Họ đã chia sẻ với nhau mọi thứ, từ công việc đến từng cảm xúc vui buồn, nhớ nhung.Phải, có duy nhất một việc họ không nói tới, đó là hạnh phúc của riêng anh.Có thể cả anh và cô đều không thấy nó liên quan tới mối quan hệ của họ, có thể vì thế mà họ không nói.Cô tin như thế, bởi anh sẽ chia sẻ nếu cô muốn biết.Điều này cô cũng lại tin.
Nhưng, mối quan hệ của họ là gì nhỉ?
Cô chưa tìm được câu trả lời.
Có nên gọi cho anh không?
Cầm điên thoại trên tay, cô băn khoăn không biết sao giờ này anh không online.Cô sẽ hỏi anh thay vì cuộc gọi này.Biết đâu nó lại không đúng lúc.Cô tin anh sẽ giải thích cho cô hiểu cái tin nhắn kia.Cối cùng thì cô không gọi.Cô sẽ chờ sự giải thích từ anh.
Cả ngày hôm đó cô ngồi chờ tin nhắn của anh nhưng không thấy.Cô quyết định sẽ không chờ nữa.Cô lên phòng giám đốc xin nhận chuyến công tác mới, chuyến đi này cũng phải đi tàu điện.Ba ngày nữa cô sẽ lên đường.
Mặc dù không mong ngóng nữa nhưng ba ngày trôi qua cũng dài như thế kỉ.Cô liên tục kiểm tra email cũng như điện thoại.Không một tin nhắn của anh.
Sáng thứ năm cô ra ga.Lần này cô đi sớm.Buổi sáng lạnh buốt.Cô choàng chiếc khăn len màu nâu kín khuôn mặt.Ngồi co ro trong hàng ghế trong cùng của toa tàu.Cô lại nhìn thấy anh.Vẫn cái máy tính xách tay, nhưng lần này, anh ngồi ở hàng ghế trên cách cô hai dãy ghế.Vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những bản vẽ loang loáng lướt qua mắt cô.
Giờ thì cô hiểu, mối quan hệ của họ là gì.
Đến ga xép, cô xuống tàu.
Họ gặp nhau ở ga xép, và chia tay,(có thể tạm gọi là thế bởi đó là lần gặp sau cùng của họ), cũng tại ga xép.
Lôi quyển sách từ trong túi ra đọc để dứt khỏi cơn buồn ngủ, cô tò mò liếc mắt quan sát người đàn ông đó.Anh ta trạc 35, tóc cắt ngắn, áo sơ mi thẳng nếp,mắt đeo đôi kính cận, tay đang rê trên phím chiếc máy tính xách tay.Một khuôn mặt cân đối, điển trai và kiêu ngạo.Cô nhìn xuống màn hình máy tính, những bản vẽ, những ghi chú lằng nhằng cô đoán là thiết kế của một công trình gì đó.Ấn tượng về người đàn ông ấy chỉ có vậy, cô không nhìn anh ta lần nào nữa cho đến khi xuống ga cuối cùng.
Năm ấy cô 32 tuổi, đã li dị, có một con gái 3 tuổi.Hiện mẹ con cô sống trong thành phố cùng người chị họ.Các con chị ấy đã lớn, đi học xa nhà, chồng thì đang làm việc ở nước ngoài.Mỗi khi đi công tác xa, con gái sẽ ngủ cùng bác, cô hoàn toàn yên tâm vì con mình được chính chị chăm sóc, đôi khi chu đáo hơn cả cô.
Một năm sau, cô có một chuyến công tác nhưng lần này cô đi bằng máy bay.Chuyến bay bị hoãn lại 1 tiếng do thời tiết xấu.Ở trong phòng chờ sân bay, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh mình trên chuyến tàu năm trước.Ánh mắt hai người vô tình gặp nhau nhưng cô giả vờ quay đi như không quen biết.Cô chọn một góc vắng và ngồi xuống bắt đầu đọc sách.Một lát sau, người đàn ông đi đến ngồi cạnh cô rồi mỉm cười bắt chuyện:
- Chào cô, cô có nhớ tôi không? Cách đây khoảng 1 năm, chúng ta đi cùng một chuyến tàu đêm.
- Chào anh.Hình như là thế.Tôi cũng không nhớ rõ lắm. (Cô nói dối, đôi mắt ấy, vẻ mặt ấy cô không hề quên)
- Vâng, tôi thì nhận ra cô ngay.
Cô đỏ bừng mặt khi nhớ lại đêm đó cô đã ngả vào vai anh ta ngủ ngon lành.
- Anh đi chuyến nào?
- Cùng chuyến cô.Tôi vừa đứng cạnh cô bên cửa soát vé nên vô tình nhìn thấy chúng ta cùng chuyến bay.
- Vậy là chúng ta lại đồng hành.Hy vọng lần này tôi không làm phiền anh nữa.Xin lỗi vì chuyện lần trước.
- Có gì đâu, cô khách sáo quá.Tôi tên H, còn cô?
- Tôi tên L.Rất vui được biết anh.
- Tôi làm thiết kế xây dựng, L làm nghề gì? Bạn cũng có vẻ hay đi công tác?
- Tôi làm Marketing của một công ty da giày.Công việc đòi hỏi cũng hay phải đi.
- Uhm.Chúng ta gặp nhau đến hai lần rồi đó.Bạn ở đâu? Mình ở đường số 13, toà nhà P.
- Tôi không phải là người thành phố này.Tôi mới chuyển đến đây được hai năm.Tôi sống cùng người chị họ cũng ở gần khu nhà anh.
- Vậy chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.
- Vâng.Anh có vẻ vui tính hơn tôi nghĩ.
- Công việc đôi khi tạo cho mình thói quen đó, chứ thực ra mình là người sôi nổi.
- Vậy sao?
- Sau này L sẽ hiểu mà.
- Có thể.
Câu chuyện của họ xoay qua những khu đô thị mới mọc lên trong thành phố, rồi những bất cập trong xây dựng mà cả bên thi công lẫn nhà đầu tư không ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm.
Chuyến bay đó hai người lại ngồi cạnh nhau.Khi xuống sân bay họ đã có địa chỉ email và số điện thoại của nhau.
Sau hôm đó, mỗi ngày cô nhận được một tin nhắn chào buổi sáng, một email thăm hỏi những chuyện thông thường như nhớ ăn sáng, ăn trưa, nhớ ngủ đủ giấc và đừng quên tập thể dục.Mỗi khi đọc những tin nhắn ngộ nghĩnh đó, cô đều phì cười.Khuôn mặt anh hoàn toàn đối lập với vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu của những tin nhắn.
Chuyện tin nhắn trở thành một thói quen là hoàn toàn dễ hiểu bởi ngày nào cô cũng nhận được.Còn một thói quen nữa mà cô chấp nhận vô điều kiện.Đó là chia tay anh vào thứ sáu và gặp lại anh vào sáng thứ hai đầu tuần.
Anh kể cho cô nghe duy nhất một lần về gia đình anh.Vợ anh là một người phụ nữ hoàn hảo, có nhan sắc, có thu nhập cao, chu đáo trong chăm lo gia đình.Anh cũng có một cô con gái 3 tuổi rất đáng yêu.Cô thầm ngưỡng mộ gia đình ấy, một gia đình hạnh phúc.
Chẳng biết do vô tình hay cố ý nhưng cả hai đều tránh nói về gia đình anh.Họ nói với nhau mọi chuyện, từ công việc của anh, những dự án, những thiết kế mới, những chuyến công tác.Cô kể về những bức xúc trong công việc, những chuyến đi nghỉ với con gái, những ngày cuối tuần buồn tẻ.Tóm lại, mọi điều đều có thể chia sẻ trừ cái gia đình hạnh phúc anh đang có.
Họ chưa một lần định nghĩa mối quan hệ của họ là gì, cô không thuộc về anh, anh đương nhiên không thuộc về cô.Họ không phải nhân tình.Họ chưa một lần gặp lại kể từ sau lần gặp thứ hai ấy.
Đôi khi, vào buổi chiều thứ sáu, cô tạm biệt anh sớm hơn dự kiến, bước ra đường để hít thở chút không khí "không anh".Cô thấy nó lạ lẫm, trống vắng và loãng.Cô định quay lại công ty để nói với anh về điều đó nhưng thường thì đã quá trễ, cô phải từ bỏ ý định ấy.
Thứ bảy và chủ nhật là hai ngày dài nhất mà cô từng biết kể từ khi cô gặp anh.Cô ngủ dậy muộn mỗi sáng, ăn sáng mất 1h đồng hồ rồi cùng con gái đi dạo phố.Họ mua sắm vài thứ đồ mà họ gặp trên đường.Hầu hết là quần áo của hai mẹ con, đồ chơi cho con và phấn son của mẹ.Từ khi nào cô không rõ, có thể là từ lần thứ hai gặp anh, cô thấy mình quan tâm nhiều đến trang phục mỗi khi đi làm.Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cô kể từ lần thứ hai họ gặp nhau.
Sáng thứ hai, như mọi ngày, việc đầu tiên khi đến công ty, cô mở email. Một tin nhắn của anh gửi đi từ ngày chủ nhật.
Không phải anh.
Một người phụ nữ nhắn cho cô bằng địa chỉ email của anh
" Cảm ơn cô đã quan tâm chồng tôi trong thời gian qua.Giờ thì anh ấy cần phải quay về với gia đình.Con gái chúng tôi nhớ ba".
Cô đọc lại tin nhắn ấy khoảng 10 lần rồi quyết định xoá nó đi.
Cô đã làm gì nhỉ? Cô định giằng anh ra khỏi cái gia đình hạnh phúc đó ư? Cô chưa bao giờ làm việc đó.
Cô vẫn luôn ngưỡng mộ hạnh phúc của anh.Cô cũng không phải nhân tình của anh bởi họ ở rất gần nhau nhưng cả năm vừa qua họ không hề gặp nhau.Họ chưa một lần cầm tay nhau.Vậy không thể nói anh ngoại tình với cô.Mà vợ anh cũng có nói họ ngoại tình đâu nhỉ? Sao cô lại phải phủ nhận chuyện đó.
Vậy mối quan hệ của cô và anh là gì nhỉ?
Lần đầu tiên cô thắc mắc về chuyện đó.Họ đã bên nhau trong hầu như mọi ngày từ thứ hai đến thứ sáu của mọi tuần trong một năm vừa qua.Họ đã chia sẻ với nhau mọi thứ, từ công việc đến từng cảm xúc vui buồn, nhớ nhung.Phải, có duy nhất một việc họ không nói tới, đó là hạnh phúc của riêng anh.Có thể cả anh và cô đều không thấy nó liên quan tới mối quan hệ của họ, có thể vì thế mà họ không nói.Cô tin như thế, bởi anh sẽ chia sẻ nếu cô muốn biết.Điều này cô cũng lại tin.
Nhưng, mối quan hệ của họ là gì nhỉ?
Cô chưa tìm được câu trả lời.
Có nên gọi cho anh không?
Cầm điên thoại trên tay, cô băn khoăn không biết sao giờ này anh không online.Cô sẽ hỏi anh thay vì cuộc gọi này.Biết đâu nó lại không đúng lúc.Cô tin anh sẽ giải thích cho cô hiểu cái tin nhắn kia.Cối cùng thì cô không gọi.Cô sẽ chờ sự giải thích từ anh.
Cả ngày hôm đó cô ngồi chờ tin nhắn của anh nhưng không thấy.Cô quyết định sẽ không chờ nữa.Cô lên phòng giám đốc xin nhận chuyến công tác mới, chuyến đi này cũng phải đi tàu điện.Ba ngày nữa cô sẽ lên đường.
Mặc dù không mong ngóng nữa nhưng ba ngày trôi qua cũng dài như thế kỉ.Cô liên tục kiểm tra email cũng như điện thoại.Không một tin nhắn của anh.
Sáng thứ năm cô ra ga.Lần này cô đi sớm.Buổi sáng lạnh buốt.Cô choàng chiếc khăn len màu nâu kín khuôn mặt.Ngồi co ro trong hàng ghế trong cùng của toa tàu.Cô lại nhìn thấy anh.Vẫn cái máy tính xách tay, nhưng lần này, anh ngồi ở hàng ghế trên cách cô hai dãy ghế.Vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những bản vẽ loang loáng lướt qua mắt cô.
Giờ thì cô hiểu, mối quan hệ của họ là gì.
Đến ga xép, cô xuống tàu.
Họ gặp nhau ở ga xép, và chia tay,(có thể tạm gọi là thế bởi đó là lần gặp sau cùng của họ), cũng tại ga xép.
LẼ ĐỜI
Có một câu truyện Trung Quốc mình được cô bạn học khoa tiếng trung ĐH ngoại ngữ dịch cho nghe từ cách đây khoảng 13 năm.Câu truyện đại ý thế này : Có một cặp vợ chồng trẻ, cô vợ rất xinh đẹp nên chồng vô cùng yêu quý.Hàng ngày chồng đi làm, vợ ở nhà.Tối chồng đi tàu điện ngầm về, vợ đón ở cửa.Họ ăn tối vào giờ của bữa khuya bởi anh chồng thường xuyên phải làm thêm giờ mới đủ tiền trang trải cuộc sống gia đình.Rồi họ có một cậu con trai kháu khỉnh.Khi cậu con trai được một tuổi, một lần cô vợ ốm phải vào bệnh viện.Anh chồng vừa chăm con, vừa đi làm, tối lại vào trông vợ ở bệnh viện.Sau nhiều ngày như thế, hai bố con đều mệt rã rời, nhưng bù lại sức khoẻ của người vợ đã khá lên rất nhiều.Ngày mai anh sẽ đón vợ từ bệnh viện trở về.Anh xin nghỉ làm, mua một bó hoa lớn và ôm con lên tàu điện để vào bệnh viện.Do nhiều đêm thức chăm vợ, mệt quá, hai bố con ngủ thiếp trên tàu điện ngầm.Khi choàng dậy đã là ga cuối.Anh lại lật đật ôm con đi ngược trở lại bệnh viện.Đến nơi anh được cô y tá thông báo vợ anh vừa được một người đàn ông to béo sang trọng đón đi.Anh lục tung giường bệnh, thấy đồ đạc của vợ để lại còn nguyên, một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ chiếc túi đựng đồ "Đừng tìm em nữa, em cần một cuộc sống khác". Anh sực nhớ đến người phụ nữ đi lướt qua anh khi anh bước ra khỏi tàu điện ngầm ở cái ga cuối cùng ấy.Người phụ nữ bên cạnh một người đàn ông to béo.Thoáng thấy cái bóng rất giống vợ mình nhưng do quá vội, anh đã không ngoái đầu nhìn lại.Anh vô cùng hối hận sao lại có thể ngủ quên trên tàu điện và tại sao đã không chịu quay đầu nhìn lại.Hai bố con ôm nhau lên tàu điện trở về, bó hoa rơi tan tác ở cửa phòng bệnh.Anh lại đi quá bến, hai bố con về đến nhà lúc đó đã 12h đêm.Từ đó, hàng ngày anh vẫn đi tàu điện đi làm, con được gửi gần nơi làm việc.Mỗi ngày trên tàu điện ngầm, người ta nhặt được mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ: " Vợ thân yêu của anh.Nếu có một ngày nào đó, em không còn hạnh phúc với cuộc sống ấy, hãy quay về ngôi nhà nhỏ của chúng ta.Anh và con vẫn luôn chờ em".
Câu chuyện ấy với giọng kể đầy xúc động của cô bạn, nó đã gây cho mình ấn tượng rất sâu sắc.Cách tiếp cận vấn đề rất nhẹ nhàng thâm thuý, lối viết mộc mạc chân thành, ngôn ngữ văn chương thì của cô bạn(vì nó dịch mà) nên càng làm mình thấy gần gũi.Mình đã ghi lại câu chuyện ấy vào quyển nhật kí và đã giữ nó 10 năm, cho tới ngày mình vào sài gòn, trước khi đi mình đã đốt toàn bộ các quyển nhật kí vì không biết sẽ để đâu có thể giữ được những bí mật riêng tư và câu chuyện cũng bị hoả thiêu theo.Vì thế giờ mình chỉ nhớ được cốt truyện mà không thể chép ra đây nguyên bản câu chuyện đó.Qua câu chuyện này, mình thấy được một điều, đó là tình yêu, có lẽ, tình yêu của người chồng ấy mới thực sự là tình yêu.Một thứ tình cảm cho đi không đòi hỏi nhận lại.Yêu thương vô điều kiện.Còn chúng ta, khi chúng ta nói yêu, đó là chúng ta có cảm xúc trao đổi.Tại sao yêu đơn phương lại đau khổ? Vì ta muốn được nhận lại nhưng không được. Và dù tình yêu từ hai phía thì vẫn luôn có dằn vặt và trách móc.Bởi cũng chỉ là trao đổi.Ta cho đi nhưng đòi hỏi phải được nhận về.
Có ai đó yêu thương vô điều kiện thì mọi người sẽ lại đặt dấu hỏi: Ngốc quá? Si tình quá? thậm chí người ta còn cho là Điên.Vậy mới thấy, cái gì cũng phải đi theo trào lưu của xã hội.Xã hội tốt ta cũng tốt, xấu, ta cũng phải xấu bớt đi cho phù hợp.
Cho nên, yêu đương và than trách là hai mặt của một vấn đề.Bạn không yêu, bạn chẳng chê bai họ làm gì.Khi bạn yêu rồi, bạn xét nét, theo dõi và trách móc người đó từ những chuyện nhỏ nhất.Con người xấu tệ vậy nhưng lại đổ tại...lẽ đời.Có ai ngồi tự trách mình chưa đủ rộng lượng, chưa đủ yêu thương, chưa đủ cảm thông không?
Tôi cũng vậy đó, tôi luôn nhìn vấn đề hết sức chủ quan và khắt khe.Tôi không thể không trách móc nếu có ai đó làm tôi buồn hay không hài lòng.Tôi không thể mở lòng để nhìn nhận cái lẽ đời một cách cởi mở hơn.Tôi không thể yêu thương ai đó vô điều kiện kiểu như: Anh cứ đi tìm những niềm vui của anh đi.Khi nào vấp ngã, khi nào tuyệt vọng, hãy nhớ rằng em luôn ở đây chờ anh....Tôi thường phản ứng thế này: khi tôi yêu ai đó, tôi sẽ bộc lộ một phần tình cảm của mình dành cho họ thôi.Tôi sợ họ cười tôi si tình, tôi sợ họ làm đau tôi khi rời bỏ tôi.Bao nhiêu tình cảm tôi sẽ giữ trong lòng.Và khi họ có chút nào tỏ ra không mặn nồng, tôi sẽ là người đưa ra quyết định trước, tôi sẽ bỏ đi thật nhanh để những cảm xúc kìm nén không vỡ oà ra cho họ biết được.Tôi sẽ cô đơn một thời gian dài để gặm nhấm nỗi đau chứ kiên quyết không cho họ có thể nhạo báng mình bởi vì tôi đã đau.Và mọi người luôn nhìn nhận tôi như một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trong tình cảm.Tôi đã thành công với ý đồ của mình nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại.Nỗi đau do họ gây ra hay do chính mình gây ra có quan trọng gì đâu.Cái quan trọng là mình vẫn cứ đau thôi.
Không chỉ tôi mà có rất nhiều người cũng điên rồ kiểu đó.Bạn hãy lên google, gõ từ "Cô đơn", hoặc " Buồn quá " thì đáp án là cả triệu bài viết về điều đó.Vậy có phải, lẽ đời là con người phải làm khổ nhau?
Câu chuyện ấy với giọng kể đầy xúc động của cô bạn, nó đã gây cho mình ấn tượng rất sâu sắc.Cách tiếp cận vấn đề rất nhẹ nhàng thâm thuý, lối viết mộc mạc chân thành, ngôn ngữ văn chương thì của cô bạn(vì nó dịch mà) nên càng làm mình thấy gần gũi.Mình đã ghi lại câu chuyện ấy vào quyển nhật kí và đã giữ nó 10 năm, cho tới ngày mình vào sài gòn, trước khi đi mình đã đốt toàn bộ các quyển nhật kí vì không biết sẽ để đâu có thể giữ được những bí mật riêng tư và câu chuyện cũng bị hoả thiêu theo.Vì thế giờ mình chỉ nhớ được cốt truyện mà không thể chép ra đây nguyên bản câu chuyện đó.Qua câu chuyện này, mình thấy được một điều, đó là tình yêu, có lẽ, tình yêu của người chồng ấy mới thực sự là tình yêu.Một thứ tình cảm cho đi không đòi hỏi nhận lại.Yêu thương vô điều kiện.Còn chúng ta, khi chúng ta nói yêu, đó là chúng ta có cảm xúc trao đổi.Tại sao yêu đơn phương lại đau khổ? Vì ta muốn được nhận lại nhưng không được. Và dù tình yêu từ hai phía thì vẫn luôn có dằn vặt và trách móc.Bởi cũng chỉ là trao đổi.Ta cho đi nhưng đòi hỏi phải được nhận về.
Có ai đó yêu thương vô điều kiện thì mọi người sẽ lại đặt dấu hỏi: Ngốc quá? Si tình quá? thậm chí người ta còn cho là Điên.Vậy mới thấy, cái gì cũng phải đi theo trào lưu của xã hội.Xã hội tốt ta cũng tốt, xấu, ta cũng phải xấu bớt đi cho phù hợp.
Cho nên, yêu đương và than trách là hai mặt của một vấn đề.Bạn không yêu, bạn chẳng chê bai họ làm gì.Khi bạn yêu rồi, bạn xét nét, theo dõi và trách móc người đó từ những chuyện nhỏ nhất.Con người xấu tệ vậy nhưng lại đổ tại...lẽ đời.Có ai ngồi tự trách mình chưa đủ rộng lượng, chưa đủ yêu thương, chưa đủ cảm thông không?
Tôi cũng vậy đó, tôi luôn nhìn vấn đề hết sức chủ quan và khắt khe.Tôi không thể không trách móc nếu có ai đó làm tôi buồn hay không hài lòng.Tôi không thể mở lòng để nhìn nhận cái lẽ đời một cách cởi mở hơn.Tôi không thể yêu thương ai đó vô điều kiện kiểu như: Anh cứ đi tìm những niềm vui của anh đi.Khi nào vấp ngã, khi nào tuyệt vọng, hãy nhớ rằng em luôn ở đây chờ anh....Tôi thường phản ứng thế này: khi tôi yêu ai đó, tôi sẽ bộc lộ một phần tình cảm của mình dành cho họ thôi.Tôi sợ họ cười tôi si tình, tôi sợ họ làm đau tôi khi rời bỏ tôi.Bao nhiêu tình cảm tôi sẽ giữ trong lòng.Và khi họ có chút nào tỏ ra không mặn nồng, tôi sẽ là người đưa ra quyết định trước, tôi sẽ bỏ đi thật nhanh để những cảm xúc kìm nén không vỡ oà ra cho họ biết được.Tôi sẽ cô đơn một thời gian dài để gặm nhấm nỗi đau chứ kiên quyết không cho họ có thể nhạo báng mình bởi vì tôi đã đau.Và mọi người luôn nhìn nhận tôi như một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trong tình cảm.Tôi đã thành công với ý đồ của mình nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại.Nỗi đau do họ gây ra hay do chính mình gây ra có quan trọng gì đâu.Cái quan trọng là mình vẫn cứ đau thôi.
Không chỉ tôi mà có rất nhiều người cũng điên rồ kiểu đó.Bạn hãy lên google, gõ từ "Cô đơn", hoặc " Buồn quá " thì đáp án là cả triệu bài viết về điều đó.Vậy có phải, lẽ đời là con người phải làm khổ nhau?
Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011
MẦM SỐNG YÊU THƯƠNG
Sao bạn lại hỏi cái cảm giác khi sinh ra baby.He he, ý gì không ta?.Mình nói, mình đã viết trong bài " Bé yêu" rồi, bạn lại chê ít. Bạn là người kín đáo, kiên quyết không chịu khai lí do quan tâm đến những đứa trẻ.Nhưng mình đoán được mà, không muốn nói đến thì thôi chứ.Nhưng mà, mình viết ra đây cho bạn đọc đó.Bạn cảm nhận nhé.
Là một người bình thường, trừ những người có nỗi đau từ thời thơ trẻ, ví dụ như bị bỏ rơi, bị ngược đãi...mới hậm hực với trẻ con.Cái này là mình đoán thế, bởi mình có tuổi thơ được yêu thương nên nói thật là mình không biết lí do chính xác để ai đó không thích trẻ con.Mình có chứng kiến một vài người rất ghét con trẻ nhưng không chắc lắm về nguyên nhân.Còn đại đa số đã là người lớn thì đều yêu quý trẻ con, ngay cả những đứa trẻ không do mình sinh ra.
Còn tại sao ai cũng yêu con mình hơn cháu, hơn con hàng xóm...Cái cảm giác huyết thống nó không rõ rệt bằng cảm giác chiếm hữu, hay nói đúng hơn là sở hữu.Con cái là một cái gì đó hoàn toàn thuộc về mình.Chồng, hay vợ, cũng không hẳn đã thuộc về mình.Biết đâu ngày mai, lại chẳng là gì của nhau.Chỉ có những đứa con thì luôn luôn và mãi mãi là của mình.Dù mình nuôi dưỡng nó, không nuôi dưỡng nó, dù mình bên cạnh nó, thậm chí bỏ rơi nó, nó vẫn là một phần của mình, thuộc về mình vô điều kiện.Có thể bạn không nắm giữ, nhưng thực tế, sợi dây ràng buộc là vô hình, không ai cố tình tạo ra, mà nó tồn tại sẵn có trong mối quan hệ giữa cha mẹ với con cái.
Mình từng bịa ra câu chuyện này để nói với hai đứa con mình, và chúng tin, mình cũng tin.Đó là: Khi con ở trong bụng mẹ, mẹ có một sợi dây gắn vào rốn con, hàng ngày mẹ cho con ăn bằng sợi dây ấy,mẹ nói chuyện với con, sợi dây ấy rung lên, và con nghe thấy.Khi mẹ sinh con ra, bác sĩ cắt sợi dây ấy đi nhưng để lại một ít trên rốn con, nó là các khía ở rốn con đây này.Và ở rốn mẹ cũng thế.Nên bây giờ, dù con làm gì, con nói gì, kể cả mẹ không nhìn thấy, sợi dây ấy vẫn rung lên để kể cho mẹ nghe".
Hôm đó, con trai mình ở lớp thi kể chuyện được giải nhất toàn trường.Thực ra, mình đã biết là bé đi thi, nên chiều mình gọi điện cho cô giáo để hỏi thăm kết quả và đã biết.Hôm đó mình không đi đón bé, nhưng khi nó về, chưa khoe gì mình đã bảo: " Con trai mẹ giỏi quá, hôm nay được giải nhất phải không.Muốn thưởng gì nào?" Thằng bé ngơ ngác: "Ơ, sao mẹ biết?" " Thì mẹ đã bảo mẹ con mình có sợi dây vô hình mà" " Vâng, con quên mất.Vậy là mẹ biết rồi, con kể hay không mẹ?" " Hay chứ, con trai mẹ giải nhất cơ mà"
Đấy, mình nói dối mà con mình tin lắm.Từ đó, mỗi khi nó làm sai chuyện gì, nó luôn lo sợ mẹ và thường tự khai vì nó nghĩ mình đã biết cả rồi.Còn mình, khi hai vợ chồng bỏ nhau, con phải sống xa mình, mình đã phải dùng câu chuyện bịa đặt đó để làm an lòng con.Mình đã dặn con: " Con ở xa mẹ nhưng con làm gì mẹ cũng biết đấy nhé, mẹ có sợi dây dính vào rốn con mà.Nên không được hư, phải vâng lời ông bà và bố.Con đi học nếu bị ai bắt nạt thì kể bố, nếu có bạn bắt nạt thì gọi cho mẹ, mẹ sẽ nhờ cô giáo bảo các bạn cho.Con thiếu gì mẹ sẽ mua cho con.Quan trọng là con phải ngoan và học giỏi.Mỗi lần mẹ về mẹ sẽ mang quà cho con. Buổi tối cũng không phải sợ vì nếu có gì làm con sợ mẹ sẽ biết ngay, mẹ sẽ gọi bố về với con ngay".Và mỗi lần mình về, mình tốn rất nhiều thời gian để lựa chọn quà cho con, để đúng món quà nó ao ước.Lần nào con cũng nói: "Sao mẹ biết con thích cái này mà mua".Lần nào mình cũng trả lời: " Con thích gì đương nhiên mẹ biết, vì bọn mình có sợi dây mà.Miễn là con ngoan và học giỏi, mẹ sẽ mua cho con hết".
Không biết câu chuyện đó có động viên được con nhiều không, nhưng thằng bé đang sống rất tự tin và học hành cũng rất tốt.Mình tin giữa mẹ con mình có sợi dây vô hình thật.Mỗi khi con buồn, mình luôn có cảm giác, và rồi, vô tình hay cố ý thì mình cũng được biết những lo lắng bất an của con.Mình chỉ hy vọng có điều kiện chăm lo cho con kịp thời những lúc con cần đến.
Còn con gái mình thì bướng bỉnh hơn, đa nghi hơn.Hi hi.Có lẽ nó giống mình.Nó không dễ dàng chấp nhận câu chuyện ấy.Có lần nó cũng thử mình: " Đố mẹ biết con đang thích gì?". Mình bảo: " Mẹ không biết thì làm gì có ai biết.Rốn con đang rung lên kia kìa, nó kể hết cho mẹ rồi, con mà không khai thật ra, mẹ không mua cho con đâu".Nó đương nhiên phải gập người xuống để ngó cái rốn, và vì co người nên cái rốn phải rung chứ.Nó nghệt mặt ra: " Thế mẹ biết rồi à, mẹ có cho con mua không?". Vẫn chưa biết nó thích gì, nên mình phải tiếp tục: " Thì khai đi, xem nói thật hay nói dối mẹ đã". Và con bé dù đa nghi cũng vẫn mắc lừa, đành khai ra món đồ chơi nó thích.Tuỳ theo món quà đó có phù hợp hay không mà mình đồng ý hay phải từ chối nó.
Dù đó là câu chuyện mình bịa ra, nhưng mình tin sợi dây ấy là có, dù nó không hiện hữu, chỉ vô hình thôi.
Bạn mình, và cả vợ chồng đứa em mình nữa, cũng đang mong ngóng có được đứa con do chính họ sinh ra.Mình thương họ lắm, đi đâu cũng hỏi thăm xem có bác sĩ hay thày lang nào chữa được không để xui họ đi.Em mình cũng đi nhiều nơi rồi, cũng chưa có kết quả gì.Con gái mình thường gọi hai đứa là bố mẹ.Mình nhìn con mình tình cảm với vợ chồng nó, lòng cũng vui vui.Uhm thì chưa có con, nhưng cháu cũng gần như con mà.Mình ngại động chạm đến chuyện những đứa trẻ, sợ làm ai đó buồn.Nhưng hôm nay mình nghĩ, nói câu chuyện này, để cả bạn mình cũng lạc quan hơn, cố gắng hơn, để sớm đạt được kết quả mong muốn.
Cho dù mình thất bại ê chề trong hạnh phúc gia đình, mình vẫn luôn thấy mình may mắn khi có được hai đứa con này.Và mình chỉ nói, mình nhớ được chỉ một giây khi sinh con thôi.Cảm giác vừa đau đớn kinh khủng, rồi nhẹ nhõm kinh khủng, rồi hạnh phúc kinh khủng.Sau những cố gắng mà có những bà mẹ phải tắt thở ngay giây phút ấy, hy sinh cả tính mạng mình cho sự sống của sinh linh nhỏ bé, là ngập tràn niềm vui sướng, lâng lâng khó tả, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cho nên, hãy yêu quý ngay cả những đứa trẻ xung quanh bạn.Trẻ con sẽ đem lại may mắn cho bạn đó.Mình cầu mong cho những ai chưa được hưởng hạnh phúc làm cha mẹ, sẽ được làm cha mẹ.Ai đã làm cha mẹ rồi, thì cố gắng làm cha tốt, mẹ tốt.Mỗi ngày hoàn thiện để làm chỗ dựa cho con cái nhé.
Cảm giác yêu thương ở mỗi người mỗi khác.Hãy sống đầy yêu thương, cho đi không do dự, bạn sẽ nhận lại thật nhiều.Chúc mọi người bạn của tôi may mắn và hạnh phúc.
Là một người bình thường, trừ những người có nỗi đau từ thời thơ trẻ, ví dụ như bị bỏ rơi, bị ngược đãi...mới hậm hực với trẻ con.Cái này là mình đoán thế, bởi mình có tuổi thơ được yêu thương nên nói thật là mình không biết lí do chính xác để ai đó không thích trẻ con.Mình có chứng kiến một vài người rất ghét con trẻ nhưng không chắc lắm về nguyên nhân.Còn đại đa số đã là người lớn thì đều yêu quý trẻ con, ngay cả những đứa trẻ không do mình sinh ra.
Còn tại sao ai cũng yêu con mình hơn cháu, hơn con hàng xóm...Cái cảm giác huyết thống nó không rõ rệt bằng cảm giác chiếm hữu, hay nói đúng hơn là sở hữu.Con cái là một cái gì đó hoàn toàn thuộc về mình.Chồng, hay vợ, cũng không hẳn đã thuộc về mình.Biết đâu ngày mai, lại chẳng là gì của nhau.Chỉ có những đứa con thì luôn luôn và mãi mãi là của mình.Dù mình nuôi dưỡng nó, không nuôi dưỡng nó, dù mình bên cạnh nó, thậm chí bỏ rơi nó, nó vẫn là một phần của mình, thuộc về mình vô điều kiện.Có thể bạn không nắm giữ, nhưng thực tế, sợi dây ràng buộc là vô hình, không ai cố tình tạo ra, mà nó tồn tại sẵn có trong mối quan hệ giữa cha mẹ với con cái.
Mình từng bịa ra câu chuyện này để nói với hai đứa con mình, và chúng tin, mình cũng tin.Đó là: Khi con ở trong bụng mẹ, mẹ có một sợi dây gắn vào rốn con, hàng ngày mẹ cho con ăn bằng sợi dây ấy,mẹ nói chuyện với con, sợi dây ấy rung lên, và con nghe thấy.Khi mẹ sinh con ra, bác sĩ cắt sợi dây ấy đi nhưng để lại một ít trên rốn con, nó là các khía ở rốn con đây này.Và ở rốn mẹ cũng thế.Nên bây giờ, dù con làm gì, con nói gì, kể cả mẹ không nhìn thấy, sợi dây ấy vẫn rung lên để kể cho mẹ nghe".
Hôm đó, con trai mình ở lớp thi kể chuyện được giải nhất toàn trường.Thực ra, mình đã biết là bé đi thi, nên chiều mình gọi điện cho cô giáo để hỏi thăm kết quả và đã biết.Hôm đó mình không đi đón bé, nhưng khi nó về, chưa khoe gì mình đã bảo: " Con trai mẹ giỏi quá, hôm nay được giải nhất phải không.Muốn thưởng gì nào?" Thằng bé ngơ ngác: "Ơ, sao mẹ biết?" " Thì mẹ đã bảo mẹ con mình có sợi dây vô hình mà" " Vâng, con quên mất.Vậy là mẹ biết rồi, con kể hay không mẹ?" " Hay chứ, con trai mẹ giải nhất cơ mà"
Đấy, mình nói dối mà con mình tin lắm.Từ đó, mỗi khi nó làm sai chuyện gì, nó luôn lo sợ mẹ và thường tự khai vì nó nghĩ mình đã biết cả rồi.Còn mình, khi hai vợ chồng bỏ nhau, con phải sống xa mình, mình đã phải dùng câu chuyện bịa đặt đó để làm an lòng con.Mình đã dặn con: " Con ở xa mẹ nhưng con làm gì mẹ cũng biết đấy nhé, mẹ có sợi dây dính vào rốn con mà.Nên không được hư, phải vâng lời ông bà và bố.Con đi học nếu bị ai bắt nạt thì kể bố, nếu có bạn bắt nạt thì gọi cho mẹ, mẹ sẽ nhờ cô giáo bảo các bạn cho.Con thiếu gì mẹ sẽ mua cho con.Quan trọng là con phải ngoan và học giỏi.Mỗi lần mẹ về mẹ sẽ mang quà cho con. Buổi tối cũng không phải sợ vì nếu có gì làm con sợ mẹ sẽ biết ngay, mẹ sẽ gọi bố về với con ngay".Và mỗi lần mình về, mình tốn rất nhiều thời gian để lựa chọn quà cho con, để đúng món quà nó ao ước.Lần nào con cũng nói: "Sao mẹ biết con thích cái này mà mua".Lần nào mình cũng trả lời: " Con thích gì đương nhiên mẹ biết, vì bọn mình có sợi dây mà.Miễn là con ngoan và học giỏi, mẹ sẽ mua cho con hết".
Không biết câu chuyện đó có động viên được con nhiều không, nhưng thằng bé đang sống rất tự tin và học hành cũng rất tốt.Mình tin giữa mẹ con mình có sợi dây vô hình thật.Mỗi khi con buồn, mình luôn có cảm giác, và rồi, vô tình hay cố ý thì mình cũng được biết những lo lắng bất an của con.Mình chỉ hy vọng có điều kiện chăm lo cho con kịp thời những lúc con cần đến.
Còn con gái mình thì bướng bỉnh hơn, đa nghi hơn.Hi hi.Có lẽ nó giống mình.Nó không dễ dàng chấp nhận câu chuyện ấy.Có lần nó cũng thử mình: " Đố mẹ biết con đang thích gì?". Mình bảo: " Mẹ không biết thì làm gì có ai biết.Rốn con đang rung lên kia kìa, nó kể hết cho mẹ rồi, con mà không khai thật ra, mẹ không mua cho con đâu".Nó đương nhiên phải gập người xuống để ngó cái rốn, và vì co người nên cái rốn phải rung chứ.Nó nghệt mặt ra: " Thế mẹ biết rồi à, mẹ có cho con mua không?". Vẫn chưa biết nó thích gì, nên mình phải tiếp tục: " Thì khai đi, xem nói thật hay nói dối mẹ đã". Và con bé dù đa nghi cũng vẫn mắc lừa, đành khai ra món đồ chơi nó thích.Tuỳ theo món quà đó có phù hợp hay không mà mình đồng ý hay phải từ chối nó.
Dù đó là câu chuyện mình bịa ra, nhưng mình tin sợi dây ấy là có, dù nó không hiện hữu, chỉ vô hình thôi.
Bạn mình, và cả vợ chồng đứa em mình nữa, cũng đang mong ngóng có được đứa con do chính họ sinh ra.Mình thương họ lắm, đi đâu cũng hỏi thăm xem có bác sĩ hay thày lang nào chữa được không để xui họ đi.Em mình cũng đi nhiều nơi rồi, cũng chưa có kết quả gì.Con gái mình thường gọi hai đứa là bố mẹ.Mình nhìn con mình tình cảm với vợ chồng nó, lòng cũng vui vui.Uhm thì chưa có con, nhưng cháu cũng gần như con mà.Mình ngại động chạm đến chuyện những đứa trẻ, sợ làm ai đó buồn.Nhưng hôm nay mình nghĩ, nói câu chuyện này, để cả bạn mình cũng lạc quan hơn, cố gắng hơn, để sớm đạt được kết quả mong muốn.
Cho dù mình thất bại ê chề trong hạnh phúc gia đình, mình vẫn luôn thấy mình may mắn khi có được hai đứa con này.Và mình chỉ nói, mình nhớ được chỉ một giây khi sinh con thôi.Cảm giác vừa đau đớn kinh khủng, rồi nhẹ nhõm kinh khủng, rồi hạnh phúc kinh khủng.Sau những cố gắng mà có những bà mẹ phải tắt thở ngay giây phút ấy, hy sinh cả tính mạng mình cho sự sống của sinh linh nhỏ bé, là ngập tràn niềm vui sướng, lâng lâng khó tả, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cho nên, hãy yêu quý ngay cả những đứa trẻ xung quanh bạn.Trẻ con sẽ đem lại may mắn cho bạn đó.Mình cầu mong cho những ai chưa được hưởng hạnh phúc làm cha mẹ, sẽ được làm cha mẹ.Ai đã làm cha mẹ rồi, thì cố gắng làm cha tốt, mẹ tốt.Mỗi ngày hoàn thiện để làm chỗ dựa cho con cái nhé.
Cảm giác yêu thương ở mỗi người mỗi khác.Hãy sống đầy yêu thương, cho đi không do dự, bạn sẽ nhận lại thật nhiều.Chúc mọi người bạn của tôi may mắn và hạnh phúc.
Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011
BÀI CỦA ...QUÁ KHỨ
Yêu
Em âm thầm đội lốt một nàng tiên
Để lừa dối trái tim trần tục ấy
Đã lỡ yêu em nồng nàn đến vậy
Yêu ngu ngơ chẳng một chút hồ nghi
Người ta bảo hắn: một kẻ cuồng si
Và lạc lối trong mê cung hoang tưởng
Hắn chấp nhận và gật đầu ngang bướng
Có sao đâu bởi vì hắn đang yêu
Người ta bảo rằng: hắn bị điên
Khi mê muội mang trái tim dâng hiến
Tin vào những mật ngọt em trưng ra phù phiếm
Cũng chẳng sao miễn em hiểu, hắn yêu
Người ta còn bảo hắn rất nhiều
Những ngôn từ chỉ dành cho kẻ dại
Hắn mặc kệ cứ miệt mài mê mải
Yêu và yêu nào đong đếm thiệt hơn
Cho đến ngày hắn kiệt quệ linh hồn
Em quay gót và lạnh lùng cất bước
Hắn níu ánh nhìn và mỉm cười nguyện ước
Chốn thiên đường Nàng hiểu Hắn vẫn yêu
Em âm thầm đội lốt một nàng tiên
Để lừa dối trái tim trần tục ấy
Đã lỡ yêu em nồng nàn đến vậy
Yêu ngu ngơ chẳng một chút hồ nghi
Người ta bảo hắn: một kẻ cuồng si
Và lạc lối trong mê cung hoang tưởng
Hắn chấp nhận và gật đầu ngang bướng
Có sao đâu bởi vì hắn đang yêu
Người ta bảo rằng: hắn bị điên
Khi mê muội mang trái tim dâng hiến
Tin vào những mật ngọt em trưng ra phù phiếm
Cũng chẳng sao miễn em hiểu, hắn yêu
Người ta còn bảo hắn rất nhiều
Những ngôn từ chỉ dành cho kẻ dại
Hắn mặc kệ cứ miệt mài mê mải
Yêu và yêu nào đong đếm thiệt hơn
Cho đến ngày hắn kiệt quệ linh hồn
Em quay gót và lạnh lùng cất bước
Hắn níu ánh nhìn và mỉm cười nguyện ước
Chốn thiên đường Nàng hiểu Hắn vẫn yêu
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011
YÊU VÀ THÍCH
Lúc mới quen nhau, anh và em nói chuyện cả ngày, em chỉ thấy vui, chẳng ghét anh điểm gì, chẳng giận hờn vu vơ.Vì em thích anh.
Chúng ta bắt đầu nói chuyện nhiều tới mức nhớ nhau, hàng ngày phải nói, thậm chí hàng giờ phải nói.Chỉ có buổi tối em trả anh về với cuộc sống của anh.Em bắt đầu nhớ anh hằng đêm.Đó là lúc em thích anh.
Rồi đến khi chúng ta nói những câu chuyện chỉ của riêng chúng ta, anh yêu em, còn em chỉ...thích anh.Em hay để ý câu chữ của anh hơn, xét nét tình cảm của anh, xem chúng thật đến...100% hay không?Khi đó, em vẫn chỉ thích anh.
Anh cũng rất xét nét những gì em nói, những việc em làm.Mà em thì trẻ con, rất muốn trêu ngươi người khác, nhất là anh.Nên em thường làm anh giận.Em cũng giận theo.Anh giảng hoà, em vui.Em lại thích anh.
Mỗi khi em đòi dừng lại, đòi bỏ anh.Anh mặc cho em thoả mãn chút trẻ con ấy nhưng anh lại có cách để kéo em về bên anh.Mỗi lần như vậy, em lại thích anh hơn một chút, cảm động với tấm lòng của anh hơn một chút.Em rất thích anh.
Có lẽ được chiều, nên em hưng phấn.Em đã vượt quá giới hạn sự hy sinh của anh.Anh giận em lắm phải không?Em thấy tội lỗi mỗi khi nghĩ lại những lời em đã nói ra với anh.Em rất xấu hổ và cảm nhận được sự bức bối của anh khi nghe chúng.Em thấy mình đau, nỗi đau anh nhận từ em.Lúc này, em biết, em yêu anh.
Em sợ cả việc nhận lỗi sẽ làm anh buồn.Sợ thấy dấu vết của em để lại trong cuộc sống của anh.Nó sẽ làm anh khinh bỉ.Nhưng em sợ hơn cả, lại là nỗi sợ anh sẽ đau lòng khi nghĩ em không nhận ra lỗi lầm của mình.Em nói với anh lời xin lỗi chân thành.Bởi em yêu anh.
Em không níu kéo anh.Bởi làm thế là xúc phạm anh.Cho nên em cũng muốn dừng lại, giống như anh, nhưng không phải vì em, mà vì anh đó.Anh yêu ạ.Giờ đây em rất yêu anh.
Mãi đến khi không là gì của nhau, em mới cảm nhận được sự khác biệt của yêu và thích.Lúc trước, em muốn nói thích, em sẽ bảo anh "Em thích anh".Khi thấy vui, thấy tự hào về anh, em bảo "Em yêu anh".Còn giờ đây, em hiểu, thích là muốn được người đó làm cho mình vui.Còn yêu, đó là chấp nhận không vui để người đó bình an.Đó là yêu phải không anh?.
Chúng ta bắt đầu nói chuyện nhiều tới mức nhớ nhau, hàng ngày phải nói, thậm chí hàng giờ phải nói.Chỉ có buổi tối em trả anh về với cuộc sống của anh.Em bắt đầu nhớ anh hằng đêm.Đó là lúc em thích anh.
Rồi đến khi chúng ta nói những câu chuyện chỉ của riêng chúng ta, anh yêu em, còn em chỉ...thích anh.Em hay để ý câu chữ của anh hơn, xét nét tình cảm của anh, xem chúng thật đến...100% hay không?Khi đó, em vẫn chỉ thích anh.
Anh cũng rất xét nét những gì em nói, những việc em làm.Mà em thì trẻ con, rất muốn trêu ngươi người khác, nhất là anh.Nên em thường làm anh giận.Em cũng giận theo.Anh giảng hoà, em vui.Em lại thích anh.
Mỗi khi em đòi dừng lại, đòi bỏ anh.Anh mặc cho em thoả mãn chút trẻ con ấy nhưng anh lại có cách để kéo em về bên anh.Mỗi lần như vậy, em lại thích anh hơn một chút, cảm động với tấm lòng của anh hơn một chút.Em rất thích anh.
Có lẽ được chiều, nên em hưng phấn.Em đã vượt quá giới hạn sự hy sinh của anh.Anh giận em lắm phải không?Em thấy tội lỗi mỗi khi nghĩ lại những lời em đã nói ra với anh.Em rất xấu hổ và cảm nhận được sự bức bối của anh khi nghe chúng.Em thấy mình đau, nỗi đau anh nhận từ em.Lúc này, em biết, em yêu anh.
Em sợ cả việc nhận lỗi sẽ làm anh buồn.Sợ thấy dấu vết của em để lại trong cuộc sống của anh.Nó sẽ làm anh khinh bỉ.Nhưng em sợ hơn cả, lại là nỗi sợ anh sẽ đau lòng khi nghĩ em không nhận ra lỗi lầm của mình.Em nói với anh lời xin lỗi chân thành.Bởi em yêu anh.
Em không níu kéo anh.Bởi làm thế là xúc phạm anh.Cho nên em cũng muốn dừng lại, giống như anh, nhưng không phải vì em, mà vì anh đó.Anh yêu ạ.Giờ đây em rất yêu anh.
Mãi đến khi không là gì của nhau, em mới cảm nhận được sự khác biệt của yêu và thích.Lúc trước, em muốn nói thích, em sẽ bảo anh "Em thích anh".Khi thấy vui, thấy tự hào về anh, em bảo "Em yêu anh".Còn giờ đây, em hiểu, thích là muốn được người đó làm cho mình vui.Còn yêu, đó là chấp nhận không vui để người đó bình an.Đó là yêu phải không anh?.
SINH NHẬT CON GÁI
Hôm nay là sinh nhật con gái.
Mẹ nhớ hồi mang bầu con,mẹ buồn nhiều, cô đơn và tuyệt vọng.Cả gia đình phản đối việc mang bầu vào thời điểm ấy.Việc giữ lại con cũng là sự đấu tranh vô cùng lớn của mẹ với cả định mệnh.Chỉ cần mẹ buông xuôi, có lẽ con đã không thể ở đây với hình hài xinh xắn này.Hôm nay, mẹ cảm ơn trời đã cho mẹ đủ quyết tâm để giữ con bằng mọi giá.Những ngày nằm viện để giữ con, những áp lực của cuộc sống bất hạnh, những giọt nước mắt cay đắng hàng đêm.Mẹ cũng không hiểu sao mẹ đủ nghị lực để vượt qua tất cả những chuyện đó.
Khi mang bầu con ở tháng thứ sáu, bác sỹ cảnh báo nếu mẹ không chịu bồi dưỡng thì con sinh ra sẽ chỉ khoảng 2,5 kg, sẽ nhiều xác xuất còi xương, suy dinh dưỡng.Mẹ nghe xong, bủn rủn hết người.Mẹ sấp ngửa ra về, trên đường về mẹ mua tất cả những thứ bổ dưỡng mẹ có thể tìm thấy.Rồi từ hôm đó, mẹ ăn, mẹ uống, mẹ tẩm bổ chỉ để cho con thôi.Khi mang bầu anh, cả nhà vui mừng, mẹ được chăm sóc chu đáo, được mọi người quan tâm.Anh sinh ra bụ bẫm khoẻ mạnh,được 3.4kg.Mẹ thấy xót xa cho con.Ngoài mẹ, không một ai mong muốn sự tồn tại của con cả, vậy mà mẹ vì nỗi buồn của mẹ đã quên chăm sóc đứa con bé bỏng của mẹ trong bụng mình.Mẹ lo cho con đến mức không dám khóc nữa, không dám nghĩ nữa, chỉ sợ mọi đau khổ của mẹ sẽ ảnh hưởng xấu đến con.
Lạy trời, đến 7 tháng, mẹ được bác sỹ cho biết con phát triển rất tốt.Bác sỹ khen mẹ biết cách chăm sóc con.Mẹ xấu hổ quá nhưng cũng rất vui vì con gái mẹ khoẻ mạnh.
Khi sinh anh, mẹ ở trong phòng sinh, người run lên cầm cập dù rằng mẹ biết cả gia đình đang ở ngoài kia.Mẹ là người không hay kêu ca, nên sinh anh mẹ cũng không kêu câu nào, chỉ lo sợ thôi.Đến khi sinh con, mẹ không nghĩ gì đến mẹ nữa, chỉ nghĩ phải sinh con ra thật khoẻ mạnh.Mẹ không hề run rẩy, không hề lo sợ, không kêu ca một tiếng nào.Con sinh ra khoẻ mạnh, 3.2 kg.Mẹ nhìn con xinh xắn, mẹ khóc rồi thiếp đi.
Từ ngày con sinh ra, con bụ bẫm và xinh xắn quá đỗi, ai cũng yêu quý con.Con lại quá nhanh nhẹn và thông minh nên con thực sự là niềm tự hào của mẹ.Khi chuyện hàn gắn của bố mẹ chẳng đi tới đâu, cũng vì con mà mẹ đủ nghị lực để dứt khoát dừng lại.Mẹ cũng ích kỉ thật đấy.Mẹ không cô đơn được.Khi trước có mình anh, mẹ không đủ bản lĩnh giao anh cho bố con để sống một mình.Giờ có con, dù có chia tay, mẹ vẫn còn con bên cạnh.Không phải mẹ không thương anh, nhưng thà chia xa mà các con đều bình an, mẹ sẽ đỡ dằn vặt hơn.Nên mẹ đã lựa chọn và mẹ nghĩ mẹ đã chọn đúng.Hai năm nay, chúng ta bình an phải không con?
Sinh nhật anh, mẹ lo lắng, hồi hộp mất ăn mất ngủ.Rồi cũng chỉ gửi quà, cũng nói được với anh vài câu chúc khách sáo.Mẹ cũng buồn, nhưng mẹ bằng lòng bởi mẹ biết, giờ anh cũng đã bình thản với hoàn cảnh mới.Anh cũng bình an như chúng ta đây.
Sinh nhật con, mấy hôm trước mẹ nhớ, mẹ muốn làm cho con một buổi sinh nhật nho nhỏ cho con vui, vậy mà tối qua mẹ chỉ nghĩ lung tung chuyện của mẹ, chẳng nhớ gì đến con cả.May mà sáng nay mẹ dậy sớm, mẹ chợt nhớ ra, mẹ thấy có lỗi với con quá.Sự quan tâm tới con dường như lúc nào cũng là vớt vát.Thế nên, mẹ viết những dòng này, để nhận lỗi với con, để chúc cho con những điều tốt đẹp nhất.
Con gái yêu, hãy chóng lớn, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn và đáng yêu con nhé.
Mẹ sẽ luôn cố gắng xứng đáng là chỗ dựa cho con trong cuộc đời.Sẽ đem tới cho con mọi điều tốt đẹp nhất mẹ có thể làm được, bằng tất cả sức lực và tấm lòng của mẹ.
Con yêu, mẹ yêu con nhiều lắm, nhiều hơn tất cả những gì mẹ có thể nói ra.
Mẹ nhớ hồi mang bầu con,mẹ buồn nhiều, cô đơn và tuyệt vọng.Cả gia đình phản đối việc mang bầu vào thời điểm ấy.Việc giữ lại con cũng là sự đấu tranh vô cùng lớn của mẹ với cả định mệnh.Chỉ cần mẹ buông xuôi, có lẽ con đã không thể ở đây với hình hài xinh xắn này.Hôm nay, mẹ cảm ơn trời đã cho mẹ đủ quyết tâm để giữ con bằng mọi giá.Những ngày nằm viện để giữ con, những áp lực của cuộc sống bất hạnh, những giọt nước mắt cay đắng hàng đêm.Mẹ cũng không hiểu sao mẹ đủ nghị lực để vượt qua tất cả những chuyện đó.
Khi mang bầu con ở tháng thứ sáu, bác sỹ cảnh báo nếu mẹ không chịu bồi dưỡng thì con sinh ra sẽ chỉ khoảng 2,5 kg, sẽ nhiều xác xuất còi xương, suy dinh dưỡng.Mẹ nghe xong, bủn rủn hết người.Mẹ sấp ngửa ra về, trên đường về mẹ mua tất cả những thứ bổ dưỡng mẹ có thể tìm thấy.Rồi từ hôm đó, mẹ ăn, mẹ uống, mẹ tẩm bổ chỉ để cho con thôi.Khi mang bầu anh, cả nhà vui mừng, mẹ được chăm sóc chu đáo, được mọi người quan tâm.Anh sinh ra bụ bẫm khoẻ mạnh,được 3.4kg.Mẹ thấy xót xa cho con.Ngoài mẹ, không một ai mong muốn sự tồn tại của con cả, vậy mà mẹ vì nỗi buồn của mẹ đã quên chăm sóc đứa con bé bỏng của mẹ trong bụng mình.Mẹ lo cho con đến mức không dám khóc nữa, không dám nghĩ nữa, chỉ sợ mọi đau khổ của mẹ sẽ ảnh hưởng xấu đến con.
Lạy trời, đến 7 tháng, mẹ được bác sỹ cho biết con phát triển rất tốt.Bác sỹ khen mẹ biết cách chăm sóc con.Mẹ xấu hổ quá nhưng cũng rất vui vì con gái mẹ khoẻ mạnh.
Khi sinh anh, mẹ ở trong phòng sinh, người run lên cầm cập dù rằng mẹ biết cả gia đình đang ở ngoài kia.Mẹ là người không hay kêu ca, nên sinh anh mẹ cũng không kêu câu nào, chỉ lo sợ thôi.Đến khi sinh con, mẹ không nghĩ gì đến mẹ nữa, chỉ nghĩ phải sinh con ra thật khoẻ mạnh.Mẹ không hề run rẩy, không hề lo sợ, không kêu ca một tiếng nào.Con sinh ra khoẻ mạnh, 3.2 kg.Mẹ nhìn con xinh xắn, mẹ khóc rồi thiếp đi.
Từ ngày con sinh ra, con bụ bẫm và xinh xắn quá đỗi, ai cũng yêu quý con.Con lại quá nhanh nhẹn và thông minh nên con thực sự là niềm tự hào của mẹ.Khi chuyện hàn gắn của bố mẹ chẳng đi tới đâu, cũng vì con mà mẹ đủ nghị lực để dứt khoát dừng lại.Mẹ cũng ích kỉ thật đấy.Mẹ không cô đơn được.Khi trước có mình anh, mẹ không đủ bản lĩnh giao anh cho bố con để sống một mình.Giờ có con, dù có chia tay, mẹ vẫn còn con bên cạnh.Không phải mẹ không thương anh, nhưng thà chia xa mà các con đều bình an, mẹ sẽ đỡ dằn vặt hơn.Nên mẹ đã lựa chọn và mẹ nghĩ mẹ đã chọn đúng.Hai năm nay, chúng ta bình an phải không con?
Sinh nhật anh, mẹ lo lắng, hồi hộp mất ăn mất ngủ.Rồi cũng chỉ gửi quà, cũng nói được với anh vài câu chúc khách sáo.Mẹ cũng buồn, nhưng mẹ bằng lòng bởi mẹ biết, giờ anh cũng đã bình thản với hoàn cảnh mới.Anh cũng bình an như chúng ta đây.
Sinh nhật con, mấy hôm trước mẹ nhớ, mẹ muốn làm cho con một buổi sinh nhật nho nhỏ cho con vui, vậy mà tối qua mẹ chỉ nghĩ lung tung chuyện của mẹ, chẳng nhớ gì đến con cả.May mà sáng nay mẹ dậy sớm, mẹ chợt nhớ ra, mẹ thấy có lỗi với con quá.Sự quan tâm tới con dường như lúc nào cũng là vớt vát.Thế nên, mẹ viết những dòng này, để nhận lỗi với con, để chúc cho con những điều tốt đẹp nhất.
Con gái yêu, hãy chóng lớn, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn và đáng yêu con nhé.
Mẹ sẽ luôn cố gắng xứng đáng là chỗ dựa cho con trong cuộc đời.Sẽ đem tới cho con mọi điều tốt đẹp nhất mẹ có thể làm được, bằng tất cả sức lực và tấm lòng của mẹ.
Con yêu, mẹ yêu con nhiều lắm, nhiều hơn tất cả những gì mẹ có thể nói ra.
Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011
GÁI BAO
Nó sinh ra trong hình hài một cô gái yếu đuối, một người phụ nữ trẻ con, một tính cách tiểu thư, nhưng cuộc đời nó lại va đập với những éo le mà đúng ra đàn ông nên gánh vác cho nó.
Nó nhớ nhất cái lần người yêu nó, kẻ sau đó trở thành chồng nó, rón rén nhét vào ví của nó 700.000 đồng thì bị nó phát hiện.Nhưng khi anh ấy nghệt mặt ra trình bày lí do muốn tặng nó để nó bồi dưỡng ôn thi tốt nghiệp thì nó lại nhoẻn miệng cười và bằng lòng nhận số tiền ấy.Nó không phải loại hám lợi, nhưng nó là người tình cảm, nên mọi thứ quy về tình cảm đều làm nó vui.Anh làm thế là quan tâm đến nó còn gì.Nó biết anh không có nhiều tiền nên 700 ngàn đó nó quý trọng lắm.700 ngàn đó theo nó dai dẳng mãi những năm tháng vợ chồng với anh.Đầu nó lúc nào cũng văng vẳng bốn chữ "Của chồng công vợ".Thế nên, nó làm việc, nó tiêu pha cho gia đình không một chút đắn đo.Chưa bao giờ nó biết chồng có kiếm được đồng nào không(chắc chắn là có - vì anh ấy đi làm cơ mà), đã tiêu vào việc gì.Thỉnh thoảng nó cũng kiểm tra ví của chồng, nhưng không phải để soi mói, mà để bổ sung cho anh chút tiền tiêu vặt.
Nó nghĩ chồng nó không tiếc nó(Vì cái 700 ngàn đó) nên nó không có quyền so đo với chồng.Nó nuôi con, nó xây nhà, nó sắm sửa đồ đạc.Từ cái dao cạo râu, bộ quần áo của chồng đến ti vi, tủ lanh...đều bằng tiền của nó.Nhưng nó lại nhường cho chồng cái quyền được lựa chọn, được đồng ý.Chồng gật đầu, chồng thích, là nó sẽ tìm cách mua về.Chồng nó hiển nhiên có quyền hưởng thụ mọi thứ nó có thể mang lại.Nó quên một điều, nó là phụ nữ.
Nó rất phụ nữ.Nó biết nấu ăn, biết cắm hoa, biết chăm con.Nó cũng hạnh phúc lắm khi ngồi nhìn chồng con ăn những món nó nấu rồi tấm tắc khen.Nhưng nó lại đi quá giới hạn của một người phụ nữ.Vì cái 700 ngàn đó, nó tự đặt lên vai nó trách nhiệm đem tới mọi điều tốt đẹp cho chồng(cả về tiền bạc).Nó đánh mất quyền là phụ nữ của mình.
Khi cuộc sống tan vỡ, chồng nó đã tước của nó mọi thứ, từ những tài sản li ti nhỏ bé là những vật dụng trong nhà đến những khoản tiền chẳng thuộc trách nhiệm của nó.Đã có tới hai lần, vâng, nó thấy mình ngu thật, hai lần nó đi vay lãi 10%/ tháng để trả cho chồng nó số tiền mà anh ta cho là - đúng - cho là - nó nợ anh ta(nó cũng không biết chồng nó đưa nó vay lúc nào, đầu óc nó tệ vậy sao).
Cho nên, công bằng mà nói, từ đó nó căm thù đàn ông mỗi khi họ nhắc đến hai chữ "Đồng tiền" với nó.
Rồi nó lại chọn cho mình một tình cảm éo le.Lần này nó lại vì tình, nó vẫn yêu người, yêu đời.Nó yêu anh vì cái gì thì không biết, nhưng cái nó biết một cách chắc chắn đó là không phải vì tiền.Cái éo le của nó trong tình yêu ấy là thân phận.Nó không cần danh phận, nhưng thân phận thì dù không muốn xã hội cũng cứ gắn cho.Nó là "người đàn bà trong bóng tối" của anh.
Anh có quyền có gái bao, phải, có lẽ anh có đủ tiền để bao gái vì chính anh cũng cho rằng anh không nghèo đói.Nhưng nếu kiếm gái bao thì đối tượng của anh chắc phải khác, những cô gái trẻ, những bạn sinh viên, hay chí ít là những phụ nữ có thể ở gần anh để anh tìm đếm mỗi khi buồn.Thế nên, nó lại tin rằng, anh và nó đến với nhau là vì tình, chỉ là tình cảm thôi, đồng tiền ở đâu đó chứ không can hệ gì đến tình yêu của họ.Nó chắc chắn không phải là gái bao của anh, nhưng vẫn phải là người trong "bóng đêm".Nói thế thì có vẻ dài dòng, kẻ nào không biết, mà thậm chí kể cả biết, nhưng miệng lưỡi thế gian, cũng có cấm được đâu, họ sẽ ngắn gọn với cái tên "gái bao".Ừ thì gái bao, nhưng gái bao vì tình.Nó chấp nhận.
Nó đặc biệt dị ứng với tiền, nhất là tiền đó là của người yêu (Nó có kinh nghiệm xương máu rồi mà).Nên nó lập cho mình một nguyên tắc mới. Nó là phụ nữ, nên nếu đi đâu, chi tiêu lặt vặt, thì đương nhiên anh phải chi trả.Những chi tiêu mang tính cá nhân nó, nó đủ khả năng tự chi trả, không bao giờ cho phép ai chi tiêu cho nó.
Thế nên, mỗi khi anh nói tới hai chữ "Hết tiền", có lúc là đùa, có lúc là bất mãn với hoàn cảnh hiện tại (nó đoán thế), nhưng nó luôn thấy đau đớn.Cái thân phận không rõ ràng làm nó nghi ngờ, chẳng lẽ anh lo nó soi mói tiền của anh?Chẳng lẽ anh nghĩ nó định làm gái bao của anh?
Nhiều lần nó muốn nổi khùng lên vì câu nói ấy nhưng nó lại kiềm chế vì nó nghĩ, nó có động chạm gì đến tiền của anh đâu, hơn nữa, đàn ông coi trọng sự nghiệp, công việc của anh đang trục trặc, anh đang bức xúc thì nói vậy thôi.Nó còn không biết anh giàu hay nghèo, nhà cao cửa rộng tới đâu, sao có thể mơ hồ nhòm ngó tiền của anh cơ chứ.Thế là nó lại cằn nhằn vu vơ rồi cho qua.
Nhưng hôm qua thì nó giận, nó không kiềm chế được.Có thể do nó đang buồn, nhưng anh lại không chon đúng thời điểm để đùa.Hai chữ "Hết tiền" như gáo nước lạnh dội vào đầu nó.Nó không còn nghĩ cho anh nữa, nó khóc.Cái thứ gái bao trong nó trỗi dậy lòng tự trọng của một người phụ nữ, nó xả vào mặt anh những lời lẽ khó nghe nhất mà nó có thể nghĩ ra.Nó căm thù tất cả những người đàn ông không thành đạt trên đời chỉ bởi vì nó đã từng bị một kẻ như thế chà đạp.Nó trút hết nỗi đau của nó lên đầu anh.
Sau đó thì nó biết, nó đã làm anh tổn thương, nhưng nó cũng biết, nó chẳng thể giải thích nữa.Có cần nữa không?.
Nó không xứng đáng, nó không biết vứt bỏ nỗi đau.Không là anh thì cũng là người khác sẽ bị nó làm tổn thương mà thôi.
Nó câm lặng.
Họ chấm dứt.
Nó không còn là gái bao, dù được bao bằng tình.
Nó nhớ nhất cái lần người yêu nó, kẻ sau đó trở thành chồng nó, rón rén nhét vào ví của nó 700.000 đồng thì bị nó phát hiện.Nhưng khi anh ấy nghệt mặt ra trình bày lí do muốn tặng nó để nó bồi dưỡng ôn thi tốt nghiệp thì nó lại nhoẻn miệng cười và bằng lòng nhận số tiền ấy.Nó không phải loại hám lợi, nhưng nó là người tình cảm, nên mọi thứ quy về tình cảm đều làm nó vui.Anh làm thế là quan tâm đến nó còn gì.Nó biết anh không có nhiều tiền nên 700 ngàn đó nó quý trọng lắm.700 ngàn đó theo nó dai dẳng mãi những năm tháng vợ chồng với anh.Đầu nó lúc nào cũng văng vẳng bốn chữ "Của chồng công vợ".Thế nên, nó làm việc, nó tiêu pha cho gia đình không một chút đắn đo.Chưa bao giờ nó biết chồng có kiếm được đồng nào không(chắc chắn là có - vì anh ấy đi làm cơ mà), đã tiêu vào việc gì.Thỉnh thoảng nó cũng kiểm tra ví của chồng, nhưng không phải để soi mói, mà để bổ sung cho anh chút tiền tiêu vặt.
Nó nghĩ chồng nó không tiếc nó(Vì cái 700 ngàn đó) nên nó không có quyền so đo với chồng.Nó nuôi con, nó xây nhà, nó sắm sửa đồ đạc.Từ cái dao cạo râu, bộ quần áo của chồng đến ti vi, tủ lanh...đều bằng tiền của nó.Nhưng nó lại nhường cho chồng cái quyền được lựa chọn, được đồng ý.Chồng gật đầu, chồng thích, là nó sẽ tìm cách mua về.Chồng nó hiển nhiên có quyền hưởng thụ mọi thứ nó có thể mang lại.Nó quên một điều, nó là phụ nữ.
Nó rất phụ nữ.Nó biết nấu ăn, biết cắm hoa, biết chăm con.Nó cũng hạnh phúc lắm khi ngồi nhìn chồng con ăn những món nó nấu rồi tấm tắc khen.Nhưng nó lại đi quá giới hạn của một người phụ nữ.Vì cái 700 ngàn đó, nó tự đặt lên vai nó trách nhiệm đem tới mọi điều tốt đẹp cho chồng(cả về tiền bạc).Nó đánh mất quyền là phụ nữ của mình.
Khi cuộc sống tan vỡ, chồng nó đã tước của nó mọi thứ, từ những tài sản li ti nhỏ bé là những vật dụng trong nhà đến những khoản tiền chẳng thuộc trách nhiệm của nó.Đã có tới hai lần, vâng, nó thấy mình ngu thật, hai lần nó đi vay lãi 10%/ tháng để trả cho chồng nó số tiền mà anh ta cho là - đúng - cho là - nó nợ anh ta(nó cũng không biết chồng nó đưa nó vay lúc nào, đầu óc nó tệ vậy sao).
Cho nên, công bằng mà nói, từ đó nó căm thù đàn ông mỗi khi họ nhắc đến hai chữ "Đồng tiền" với nó.
Rồi nó lại chọn cho mình một tình cảm éo le.Lần này nó lại vì tình, nó vẫn yêu người, yêu đời.Nó yêu anh vì cái gì thì không biết, nhưng cái nó biết một cách chắc chắn đó là không phải vì tiền.Cái éo le của nó trong tình yêu ấy là thân phận.Nó không cần danh phận, nhưng thân phận thì dù không muốn xã hội cũng cứ gắn cho.Nó là "người đàn bà trong bóng tối" của anh.
Anh có quyền có gái bao, phải, có lẽ anh có đủ tiền để bao gái vì chính anh cũng cho rằng anh không nghèo đói.Nhưng nếu kiếm gái bao thì đối tượng của anh chắc phải khác, những cô gái trẻ, những bạn sinh viên, hay chí ít là những phụ nữ có thể ở gần anh để anh tìm đếm mỗi khi buồn.Thế nên, nó lại tin rằng, anh và nó đến với nhau là vì tình, chỉ là tình cảm thôi, đồng tiền ở đâu đó chứ không can hệ gì đến tình yêu của họ.Nó chắc chắn không phải là gái bao của anh, nhưng vẫn phải là người trong "bóng đêm".Nói thế thì có vẻ dài dòng, kẻ nào không biết, mà thậm chí kể cả biết, nhưng miệng lưỡi thế gian, cũng có cấm được đâu, họ sẽ ngắn gọn với cái tên "gái bao".Ừ thì gái bao, nhưng gái bao vì tình.Nó chấp nhận.
Nó đặc biệt dị ứng với tiền, nhất là tiền đó là của người yêu (Nó có kinh nghiệm xương máu rồi mà).Nên nó lập cho mình một nguyên tắc mới. Nó là phụ nữ, nên nếu đi đâu, chi tiêu lặt vặt, thì đương nhiên anh phải chi trả.Những chi tiêu mang tính cá nhân nó, nó đủ khả năng tự chi trả, không bao giờ cho phép ai chi tiêu cho nó.
Thế nên, mỗi khi anh nói tới hai chữ "Hết tiền", có lúc là đùa, có lúc là bất mãn với hoàn cảnh hiện tại (nó đoán thế), nhưng nó luôn thấy đau đớn.Cái thân phận không rõ ràng làm nó nghi ngờ, chẳng lẽ anh lo nó soi mói tiền của anh?Chẳng lẽ anh nghĩ nó định làm gái bao của anh?
Nhiều lần nó muốn nổi khùng lên vì câu nói ấy nhưng nó lại kiềm chế vì nó nghĩ, nó có động chạm gì đến tiền của anh đâu, hơn nữa, đàn ông coi trọng sự nghiệp, công việc của anh đang trục trặc, anh đang bức xúc thì nói vậy thôi.Nó còn không biết anh giàu hay nghèo, nhà cao cửa rộng tới đâu, sao có thể mơ hồ nhòm ngó tiền của anh cơ chứ.Thế là nó lại cằn nhằn vu vơ rồi cho qua.
Nhưng hôm qua thì nó giận, nó không kiềm chế được.Có thể do nó đang buồn, nhưng anh lại không chon đúng thời điểm để đùa.Hai chữ "Hết tiền" như gáo nước lạnh dội vào đầu nó.Nó không còn nghĩ cho anh nữa, nó khóc.Cái thứ gái bao trong nó trỗi dậy lòng tự trọng của một người phụ nữ, nó xả vào mặt anh những lời lẽ khó nghe nhất mà nó có thể nghĩ ra.Nó căm thù tất cả những người đàn ông không thành đạt trên đời chỉ bởi vì nó đã từng bị một kẻ như thế chà đạp.Nó trút hết nỗi đau của nó lên đầu anh.
Sau đó thì nó biết, nó đã làm anh tổn thương, nhưng nó cũng biết, nó chẳng thể giải thích nữa.Có cần nữa không?.
Nó không xứng đáng, nó không biết vứt bỏ nỗi đau.Không là anh thì cũng là người khác sẽ bị nó làm tổn thương mà thôi.
Nó câm lặng.
Họ chấm dứt.
Nó không còn là gái bao, dù được bao bằng tình.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)