Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

TA BẬN

Khi tâm trạng quá rối bời ta thường cần một khoảng lặng, cần sự cách ly để có thời gian suy ngẫm, có thời gian để bình thản trở lại, để không ai có thể hiểu hết hay cảm nhận rõ ràng về những bơ vơ trong ta. Mọi người sẽ ngơ ngác, có người kiểm điểm lại bản thân xem có làm điều gì có lỗi để ta buồn, có người thì trách móc ta ham tranh đua với đời bỏ quên ngày tháng. Chỉ có ta tự hiểu, nếu không có những ngày trầm lặng, ta sẽ không đủ sức vượt qua bão tố phía trước.

Thương ta nhất, chính là ta. Ta cào quật với cuộc đời để tranh giành chút tình âu yếm, của lòng vị tha, của chút hơi ấm con người.

Ghét ta nhất, cũng là ta. Ta hận ta tự chuốc khổ vào thân, hận ta không thoát khỏi phù phiếm.

Giận ta nhất, lại chính ta. Ta không thể đem yêu thương trải ra mọi ngõ ngách cuộc đời, gom cả lại cũng chẳng vừa cho hai chữ gia đình.

Ta cần gì trong cuộc đời này?

- Tiền ư? Thật nực cười, tiền là mớ giấy lộn mà đôi khi ta ném đi cả đống do những sai lầm của cảm xúc yêu thương và vơ về những cay đắng gian truân. Đã dám vứt bỏ, chắc không cần đâu nhỉ?

- Tình ư? Thế nào là tình, mẹ con hay anh em, hay vợ chồng? Giờ ta có gì trong mớ quan hệ chằng chịt ấy? Chính ta đôi khi nhìn chúng cũng như nhìn vào ảo ảnh.

- Danh dự ư? Người ta nói, DANH DỰ đã mất một lần là không bao giờ lấy lại được. Mà danh dự của ta đã bị chà đạp không chỉ một lần. Vậy thì quan tâm chi nữa nhỉ? Có còn đâu để mà gìn giữ.

Cho tới hôm nay, khi chưa đi được một nửa cuộc đời, ta đã thấy ta chẳng cần gì cả. Ta có thể sống cô độc một mình, sống trong nghèo đói, sống trong bi thương...

Vậy mà ta lại không phó mặc cho đời đưa đẩy là sao?

Bởi, gia đình ta cần.

Bởi, các con ta cần.

Bởi, bạn bè ta cần.

Ta hỏi họ, ta nhìn họ, ta lắng nghe họ, ta sẽ cảm nhận được họ cần gì. Ta sẽ lao đi kiếm tìm những thứ họ cần đem về dâng cho họ.

Đôi khi tìm đúng, họ cảm ơn.

Thi thoảng tìm sai, họ trách móc.

Với ta thì điều đó cũng không sao, nó là thói quen, là nhịp sống của ta mấy chục năm nay rồi, ta theo ý họ, đôi khi chợt nhớ ra chính kiến của ta lại làm họ ngỡ ngàng không hiểu. Họ thắc mắc ta lôi những ý tưởng đó ở đâu ra vậy?

Ừ nhỉ, sao ta lại lôi ra trong khi chỉ cần một ánh nhìn buồn bã của họ đã làm những ý nghĩ ấy tan biến vào hư vô.

Thôi thì, ta là của chung, là tôi mà cũng là chúng ta. Ta thuộc về ta mà ta lại được sinh ra từ mẹ ta. Vậy trước khi thuộc về ta, ta đã thuộc về cha mẹ ta. Trước khi biết nhận thức về ta, ta đã được anh chị ta uốn nắn. Sau này khi đã nhận thức rất rõ về ta, ta lại thuộc về các con ta. Như thế, ta chỉ là cái gạch nối của thế hệ trước đến thế hệ sau, giữa người này với người kia trong gia đình thân yêu mà thôi. Điều quan trọng nhất của gạch nối là phải đủ dài để hai thế hệ trước và sau kịp thông hiểu nhau, đủ rộng để họ bước qua nắm tay nhau trên đường đời, đủ tròn trịa để họ bước lên mà không trầy xước đôi chân trần.

Nên, với từng ấy nhiệm vụ thì bảo sao ta không vất vả, không va vấp, không sai lầm.

Chạy đua với thời gian cho kịp xong nhiệm vụ trước khi chạm ngõ thiên đàng (mà cũng có thể là địa ngục)

Vậy nên, bạn đừng trách ta bận.

Ta thuộc về thế giới không có niềm vui, dù nụ cười luôn nở trên môi.

(Bài này viết ngày 25/11/2011, đến hôm nay lại thấy nguyên cảm giác ấy) [(sad)]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét