Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

BUÔNG

Những ngày này thật là kinh khủng. Mình trải qua đủ thứ cung bậc của cuộc sống, ấy thế nhưng lần nào cũng vẫn để lại những xúc cảm đến nghẹt thở. Lần này mình dường như không muốn thở nữa, cuộc sống như chậm lại, ngột ngạt.

Chính mình là người đề nghị, chính mình nhiều lần đã khóc nghẹn ngào mỗi khi có sự cố xảy ra, khi công nhân tai nạn, khi máy móc hỏng hóc và khi ấy mình thầm ước sao thoát khỏi cái công việc này, thứ công việc mà áp lực dồn lên đầu lên cổ.

Nhưng giờ đây mình lại không chịu nổi. Cảm giác như phải dứt ruột bỏ con mình cho kẻ khác nuôi ấy. Cảm thấy như mình bị ném ra ngoài lề xã hội, thấy muốn phát điên lên vì mớ lộn xộn cảm xúc, lộn xộn tư duy và bộn bề công việc.

Đọc ở một blog nào đó về từ buông, mình nghĩ sự việc gì có sinh ắt có diệt, mình biết điểm dừng để mà buông nó ra thì sẽ tránh được nhiều điều khác. Thế nhưng thực tình mà nói, con người vốn ích kỉ mà, buông tay hoàn toàn chẳng dễ dàng gì.

Ngay cái việc kiếm một người để có thể tựa đầu vào vai người ấy khi mệt mỏi mình cũng khất lần vì áp lực công việc quá nhiều, chẳng có thời gian nghĩ đến ai, chẳng có đủ yêu thương để dành cho ai. Và vì thế chẳng dám tựa vào ai vì sợ làm tổn thương đến họ.

Còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì buồn đến mức chẳng ai có thể đủ vững trãi cho mình tựa vào, chẳng ai có đủ lòng bao dung để che chở cho những cảm xúc cuộn trào trong lòng mình.

Mình quyết định ở lại sài gòn này chẳng biết là đúng hay sai, là sáng suốt hay ngớ ngẩn. Quyết định tách ra khỏi gia đình nữa, mình biết sẽ phải trả giá, sẽ phải tự lo lấy cuộc sống của mình, sẽ phải đứng vững trên chính đôi chân của mình nữa.

Mình ao ước có đủ nghị lực như Scarlett o’hara, người đàn bà đó cũng cung Dương cửu đấy thôi, cô ấy ôm một nắm đất Tara và thề rằng sẽ không thể bị đói nữa.Mình có dám thề sẽ đem lại sung túc cho bản thân và 2 đứa con của mình không?

Thực tình lúc nào mình cũng thấy mình kém cỏi, yêu ớt và đầy dẫy sai lầm. Nên mình luôn đẩy cuộc đời mình vào ngõ cụt. Con người mình sống quá nhiều với ảo giác, với trí tưởng tượng và sự mặc cảm. Có lẽ vì thế mà thành công luôn ở trước mặt nhưng chẳng khi nào nắm được vào nó.

Thật tệ.

Hy vọng với mình, ngày mai sẽ là một ngày khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét