Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

MƯA ĐÊM

Đêm!

Vật vã trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Chẳng thể ngủ được.

Ly cà phê buổi chiều hay những lo toan làm cho đôi mắt ráo hoảnh, ruột gan cồn cào, không có gì hữu hiệu để dụ cơn ngủ đến.

Ra hành lang nhìn xuống công trường bên cạnh đúng lúc cơn mưa lớn ập về. Mưa xối xả.

Chẳng hiểu sao lại nghĩ, nếu giờ này mình đang lang thang ở góc đường tối đen kia, mưa táp vào mặt, quất vào cơ thể một cách không thương tiếc, mình sẽ ra sao nhỉ?

Nhiều lần đi trong mưa và nghĩ vẩn vơ, mưa có thể rớt trên môi, lả lướt vào nỗi buồn, mặn chát cùng những giọt nước mắt nhưng hình như vẫn chưa có lần nào cảm nhận được sự khốc liệt của mưa như đêm nay, khi đứng ở ban công này, mưa chẳng chạm đến thân.

Rồi trong sự thảng thốt của tâm hồn, lại chợt nghĩ về những giọt nước mắt. Chúng đã thấm đẫm quá khứ, tràn cả vào hiện tại và chẳng thương tiếc khi tiếp tục len lỏi vào tương lai của mình. Đôi bàn tay nhỏ đã bao lần tự gạt lệ, giờ hao gầy, chẳng biết còn đủ sức để xua đi nỗi buồn trên khóe mắt, ngăn dòng chảy của cô quạnh đớn đau?

Muốn hỏi mưa rằng: Mưa lớn thế kia, ai có thể ngăn lại để cho ngày mai, bầu trời lại sáng?

Hỏi ta rằng: Nỗi buồn mênh mang thế, làm cách nào để xóa đi, cho sự an nhiên lại tới với tâm hồn?

Ai lau nước mắt ông trời?

Ai che những nỗi ưu phiền nơi tim?

Mưa không trả lời, ta cũng chẳng trả lời.

Bởi mưa là do tạo hóa, vạn vật sinh ra đã thế.

Bởi nỗi buồn của ta là thường trực, như thể có ta hẳn sẽ có nó.

Nhìn mưa quất vào những người công nhân đang hì hụi làm việc ở công trường, ngẫm ra cả kiếp người, mấy ai được bình thản lướt qua số phận???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét