Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

BÀI CA TIỀN ƠI

Thể theo niềm đam mê của mình với tiền thì biết, con người mình chả thể là loại thiếu cảm xúc. Ấy thế mà vẫn có người nói rằng mình là loại … vô cảm. Nhưng mà cần gì thanh minh.

Thể nào cũng có người nghĩ mình là cái loại hám lợi nhưng nói thật nhé, có ai trên đời này mà không cần tiền?

Ngay cả thầy chùa, là sư rồi, đi tu rồi, tuyệt giao với hỉ nộ ái ố, tham sân si rồi, vậy mà vẫn cần tiền đấy. Bạn không tin thì cứ hỏi các nhà sư đi, xem thầy có cần tiền không?

Thầy muốn từ thiện cũng phải có tiền, muốn chỉnh trang lại chùa chiền cũng phải có tiền. Cho nên nói gì thì nói, ngay đến thầy chùa còn nghĩ đến tiền thì mình có nghĩ về nó hơi thái quá một chút cũng là việc … tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.

Từ khi bắt đầu biết tiêu tiền, đến khi kiếm ra tiền cho tới nay thời gian có lẽ không quá ngắn, nhưng công bằng mà nói, mình chưa bao giờ giữ được một niềm đam mê nào lâu bền đến thế. Cách đây 20 năm hỏi mình có yêu tiền không, câu trả lời là có.

Bây giờ khi hỏi mình có yêu tiền không? Câu trả lời vẫn là: có.

Thực ra phải nói rõ thế này, cái việc yêu tiền không phải là ngồi ôm một đống tiền rồi xuýt xoa hay rón rén cầm đi mua sắm cái nọ cái kia. Mình là loại tiêu tiền phá giời không văn tự nhưng thực tình chưa bao giờ ngồi mân mê tờ tiền và thấy rằng nó đẹp.

Mình yêu tiền bởi cái quá trình làm ra nó cuốn hút mình kinh khủng.

Đêm quên ăn ngày quên ngủ chỉ vì khao khát ủ mưu tính kế kiếm tiền.

Mình còn rút được một bí quyết thế này:

- Muốn nhan sắc mau tàn tạ thì tiêu tiền nhiều vào

- Muốn trẻ lâu và quyến rũ hãy kiếm thật nhiều tiền

Khi bạn làm ra tiền, bạn có một vẻ mặt tự tin, một tâm hồn thư thái, một trạng thái tâm lý cởi mở nên khả năng lão hóa của bạn bị kéo về mốc số 0(Tất nhiên nói đến kiếm tiền ở đây là kiếm tiền chân chính nhé) Mình kiểm chứng từ chính bản thân mà ra, khi công việc của mình tốt, tiền bạc kiếm ra ầm ầm thì chính mình còn thấy không những mình không già đi mà thậm trí còn trẻ ra ấy chứ.

Dạo nào mình kiếm tiền đang tốt, ra đường ai cũng đoán mình trẻ hơn đến 5,7 tuổi. Còn như mấy hôm rồi, căng thẳng kinh khủng, chính mình còn chả dám nhìn cái thằng mình trong gương, huống hồ thiên hạ.

Nhưng tính mình thế, thẳng như ruột ngựa, hôm gặp người quen, đúng vào mấy cái ngày mặt mình giống hệt đưa đám, họ ấp a ấp úng vì chê thì sợ mình buồn, khen thì sai sự thật quá. Mình bảo luôn:

- Thôi chẳng phải phân tích về dung nhan của em đâu, em biết rồi

Hihi, ông bạn buồn cười quá, phì cười ra rồi lảng sang chuyện khác.

Mà nói đến tiền thì lại nhớ đến tình. Mình là loại yếu đuối, quen dựa dẫm từ nhỏ đến lớn. Lúc nào cũng cần có ai đó quan tâm nâng niu nhưng bây giờ khi sống đơn thân thế này lại không có bồ. Ai cũng soi mói thắc mắc.

Thực ra thì không phải không cần, nói cho đúng là nhiều lúc còn khao khát có ai đó quan tâm, dù chỉ là một tin nhắn động viên thôi, rằng: Em có mệt không?

Ấy thế nhưng con người mình chuối không thể tả được. Mình không thể úp mở che giấu. Khi thích ai hay yêu ai có giấu kín cũng chả được vài bữa vì mình không có thói quen đó. Thế nhưng đàn ông thích mình thì có đến 2/3 là có vợ con rồi. Họ phải trốn chui trốn lủi, che giấu. Mình có lúc cũng thích một ai đó trong đám bọn họ, nhưng rồi nhắn tin cũng phải chọn giờ, gọi điện cũng phải đặt lịch thế là mình cho họ out. Lâu dần đâm ra phát ngán cánh đàn ông. Mình tìm cách thoái thác những mối tình kiểu binladen đánh bom khủng bố ấy.

Mà bỏ tình thì phải lao vào tiền, nếu không thì cảm xúc của mình đổ đi đâu được. Thế nên yêu tiền, lao đi kiếm tiền, hihi

Mà tiền thì cũng phải chọn cách kiếm tiền công khai, không phải đánh võng úp mở gì. Cho nên nhiều lúc cũng đập đầu vào tường như mấy hôm rồi.

May mà phúc lớn mạng lớn nên chưa sao…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét