Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

SỐ PHẬN

Số phận mỗi con người khi sinh ra đã định sẵn sẽ được vui bao nhiêu, buồn bao nhiêu, được khóc ra sao và cười như thế nào.Nhưng đôi khi ta tưởng rằng mình cưỡng lại được số phận. Ấy là lúc ta nuốt nước mắt vào trong và nhoẻn một nụ cười thật tươi cho thiên hạ nhìn ngắm. Nhưng ta thật ngốc nghếch bởi vì khi đêm buông xuống, khi chỉ có mình ta với bốn bức tường, nước mắt ta tưởng chừng đã nuốt trôi lại trào ngược ra, rả rích, làm cơ thể ta tê liệt, làm tâm trí ta hoảng loạn.

Thật buồn là con người ai cũng vậy thôi, cứ muốn được lòng mọi người. Mà thiên hạ mấy ai ưa nỗi buồn?

Thế nên, chúng ta tìm mọi cách để phô ra những hạnh phúc dù đó là giả tạo.

Nỗi buồn càng bị dồn nén thì càng dữ dội. Ta càng phải gắng sức để giữ nó trong vòng kiểm soát, và thế là ta kiệt sức.

Ôi! Tội nghiệp thay cho những kẻ giả dối như ta.

Đến sống với cảm xúc của mình còn không dám hỏi ta dám làm gì trên cõi đời này?

Sớm mai đây khi bình minh đến, ta có đủ can đảm để giữ nguyên tàn tích của nỗi buồn này? Hay lại phải nhờ đến son phấn để hóa trang một khuôn mặt hài kịch nhằm đối phó với đời?

Giá như ngày không tối, giá như mặt trời mọc mãi chẳng lặn về tây thì có lẽ ta đã trốn chạy được khỏi nỗi buồn của số phận…

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét