Trời cứ thao thức gió
Ta cứ nồng nàn đêm
Buồn ngồi lại ngoài thềm
Đau cô đơn trước ngõ
Những kí ức nho nhỏ
Giẫm nát một nhành hoa
Niềm hạnh phúc vỡ òa
Tan nhanh như bọt sóng
Ta trở nên lóng ngóng
Chẳng phác nổi nét đời
Lòng chỉ thấy chơi vơi
Buồn đau chen chật lối
Cây bút chì vẽ vội
Những nét ngả nét nghiêng
Nét thanh là muộn phiền
Nét đậm khắc niềm đau
Bao kí ức về nhau
Giờ đem ra hóng gió…
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét