Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

KẺ HAI MẶT

Có một cô bé khi đọc những bài viết mang phong cách phiêu và trừu tượng của mình thì rất đồng cảm bởi cách viết của em rất giống mình. Hihi, không phải khen nhưng đó là lối viết tự sự nhẹ nhàng, hình ảnh mang tính phiêu bồng, trung dung, không mang dáng dấp một sự vật hiện tượng cụ thể mà vẫn toát ra thần thái tâm trạng mình cần diễn tả.

Có lẽ vì hợp nhau nên hai chị em hay nói chuyện và thường giao lưu comt với nhau.

Gần đây mình ít vào trang đó, và cuộc sống có khá nhiều xáo trộn nên không có sự an nhiên để có thể phiêu cùng con chữ. Thế nên mình phải dùng blog này cùng những ngôn ngữ khác, ngôn ngữ chua cay để xả stress.

Một lần nhớ em khi đang lang thang trên mạng nên đã dùng nick này qua trang của em đọc bài. Em có theo chân mình sang nhà nhưng không để lại comt cho mình. Thường thì em sẽ comt một câu ngắn gọn với hầu hết ai ghé trang của em như một lời đáp lễ của một chủ nhà hiếu khách. Nhưng với mình, ở cái nick này em có tạt qua đến 2 lần nhưng nhất quyết không comt.

Em không hề biết nick này của mình, cho nên em đọc blog mình như của trăm vạn người khác thôi.

Có lẽ ngôn ngữ, cách viết, cả những chủ để mình chọn viết ở đây không hợp với em.

Em viết nhẹ nhàng tha thiết.

Em nữ tính nhưng không yếu đuối.

Ngôn ngữ của em bác học.

Hihi, làm sao có thể chấp nhận thứ ngôn ngữ hơi có tính … chợ búa như mình viết trên blog này. Dù rằng mình thích thế và nhiều người cũng thích cách viết này của mình. Nhưng em thì không.

Chẳng khác nào mang nhạc Trịnh đi chế lời vậy.

Mình im lặng và ngẫm về mình.

Mình không buồn khi em không đồng cảm với những gì mình viết ở đây.

Em là một người có tính cách ổn định, thiên hướng văn học cũng ổn định.

Còn mình phức tạp quá, đa chiều quá.

Đôi khi mình còn nghĩ, sao mình có thể viết được những ngôn ngữ đẹp đến vậy ngay khi vừa dừng bút viết ra một mớ xô bồ điên đảo???

Cái xô bồ chẳng thể chung đụng với mĩ từ. Ấy nhưng nó lại nằm gọn trong con người mình.

Cho nên mọi người khó hình dung và chấp nhận hoàn toàn về mình.

Vừa mở trang đó ra và nhận được comt từ em, em nói nhớ chị nhiều.

Sang nhà em đọc những bài viết tâm trạng quá tự nhiên thấy thương mình thương em, những phụ nữ quá đa sầu đa cảm…

Chẳng biết phải thốt lên lời nào nên về đây viết cái entry này.

Em cảm thấy chẳng ai có thể hiểu nổi em.

Và chị cũng vậy, sẽ không cố để ai đó hiểu mình.

Ở blog này vẫn là con người chị đấy! Mạnh mẽ và trào lộng.

Nhưng ở góc nào đó, chị vẫn nhẹ nhàng và lãng du như em!

2 nhận xét:

  1. hiiiiiiiiiiii.bn ấy k comt. mình comt nhé. đôi khi trong mỗi chúng ta cũng có điểm phá( chứ k stres mất) nhưng mình biết áp lực luôn làm những ng bận mải như bn mệt mỏi- hãy "phá" chút cảm xúc để lấy thăng bằng và vững lên đi tiếp( nhưng nếu có "phá" cũng đừng làm hại ai là ok rùi) mà hình như mình thấy bn còn môt blogspot nữa thì phải...( ôi đừng nhiều ...mà mọi ng k biết bn ở đâu -đừng giận vì những gì Mưa chia sẻ cùng bn nhé)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, vậy là gặp nhau rồi đúng không bạn yêu!
      Blogspot đó mình lập hôm đầu thử nghiệm blogspot, đến hôm sau thì mình quên mật khẩu không vào được nữa nên phải lập cái blogspot này, hiện giờ blog đó hoàn toàn không dùng, nếu có bài mới nghĩa là của hacker rùi bạn hiền ơi!
      Mình hy vọng sẽ ... không làm hại ai, hihi
      Hiện giờ chưa nghĩ ra cách ... phá bạn ơi!
      Nhớ bạn, hihi

      Xóa