Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

BỨC VÁCH

Lan Trinh nhón thẳng đứng đôi bàn chân nhỏ bé để tránh cho chiếc gót nhọn của đôi giày không gõ lọc cọc lên nền đá của hành lang chung cư. Ở đây, vào giờ này, mọi tiếng động đều trở nên lạc lõng.

Về đến nhà, cô khẽ khàng mở cánh cửa mà trước đó đã gọi điện dặn sẵn chị giúp việc không được khóa. Bước vào phòng con trai, nhìn cậu bé trắng trẻo mũm mĩm đang ngủ một giấc no tròn, lòng cô chợt dâng lên niềm xúc động nghẹn ngào.

Vội rảo bước về phòng, Lan Trinh lấy chiếc váy ngủ rồi đi vào phòng tắm. Một lát sau, khi nước đã thấm đẫm cơ thể, Lan Trinh thấy mình bình tĩnh trở lại, những nhịp đập của tư duy lại liền mạch.

Chiều nay, sau khi sắp xếp xong công việc, cô tự thưởng cho mình hai tiếng đồng hồ thư giãn ở một spa quen thuộc. Nằm nghe tiếng nhạc du dương lại nhớ đến những buổi tối cùng Phương tay trong tay dạo những con hẻm vắng người của Sài Gòn…

Vậy là Phương đã đi được một năm ba tháng.

Trong lòng Lan Trinh, tình cảm dành cho người đàn ông ấy vẫn nguyên vẹn, nó không là niềm đau, mà là góc ngọt ngào nhất của cuộc đời cô cho đến bây giờ.

Phương là người hàng xóm sát vách căn hộ của Lan Trinh. Ngày cô chuyển đến đây, anh đã ở đó.

Với cuộc sống không mấy suôn xẻ, chuyển đến đây ở cùng cậu con trai và chị giúp việc nên Lan Trinh có một thói quen là né tránh mọi mối quan hệ với xung quanh. Cô sợ người ta soi mói quá khứ, sợ người ta có thể làm đau mình, đau con – hòn ngọc quý giá mà suốt đời này Lan Trinh không bao giờ ân hận khi nghĩ về cuộc hôn nhân đã qua của mình. Một kết thúc không đẹp nhưng lại đem đến cho cô thiên thần nhỏ bé này.

Lan Trinh là người bận rộn với công việc kinh doanh, vì thế cô thường đi sớm về khuya, lầm lũi như một cái bóng. Hàng xóm nhà cô có lẽ cũng thế. Cô chưa bao giờ gặp anh, anh cũng không biết đến sự tồn tại của cô.

Cho đến một ngày, hôm ấy Lan Trinh có cuộc gặp gỡ với những người bạn học cũ. Họ đã uống với nhau khá nhiều và đã rất vui. Khi về nhà Lan Trinh đang trong trạng thái bềnh bồng, vui vì gặp bạn, buồn vì ai cũng hỏi thăm và chia sẻ quá khứ. Niềm vui trộn lẫn nỗi đau, bị hơi men cào quật khiến Lan Trinh chơi vơi.

Ra khỏi thang máy, xách đôi giầy lên tay, cô đi thẳng ra góc hứng gió của hành lang. Cô chẳng để ý gì, chỉ khi ra đến nơi cô mới nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó hút thuốc.

Bình thường cô sẽ tế nhị rút lui, nhưng hôm nay cô không muốn làm điều đó. Cô tiến đến và đứng bên cạnh người đàn ông, mặt quay sang hướng khác để khói thuốc khỏi lởn vởn vào mũi.

Hai người im lặng, hình như anh ta cũng không để ý đến sự tồn tại của cô. Họ đứng như thế khá lâu.

Nhưng dường như sự nhẫn nại của cô làm anh ta thấy lạ lẫm, anh ta chủ động lên tiếng:

- Chị đi chơi về à? Ở đây gió lắm đấy!

- Cảm ơn anh, tôi thích đứng trước gió.

Hai người lại im lặng.

Để tránh sự kém tế nhị, Lan Trinh quay mặt lại song song với anh ta, cô khẽ ngước lên mỉm cười với anh rồi lại cúi ngay xuống. Trong đầu cô đang là những hình ảnh của ngày tháng cũ, buồn bã và ê chề. Nước mắt đã long lanh, chẳng thể đứng đó nữa, Lan Trinh gật đầu chào rồi bước về phòng.

Sau đêm ấy khoảng một tuần, cô gặp lại người đàn ông ấy vào buổi chiều chủ nhật. Có lẽ nhà anh ta có khách nên anh ta mới ở nhà vào giờ đó, vì mọi khi cô chưa từng gặp anh.

Lần đầu tiên nhìn rõ mặt người đó, Lan Trinh không khỏi ngạc nhiên bởi nét đẹp rất đàn ông, rất phong trần xen lẫn chút buồn man mác của anh. Cô gật đầu chào khi đi qua cửa nhà mở toang. Anh đứng đó mỉm cười đáp lại. Có lẽ anh hơn cô khoảng hai, ba tuổi gì đó, Lan Trinh nghĩ vậy.

Từ đó, thi thoảng họ gặp nhau và gật đầu chào nhau.

Phải đến khoảng 3 tháng sau đó, mới có dịp họ lại đứng cạnh nhau ở hành lang trong một đêm khuya giống như đêm đầu tiên họ gặp nhau. Lần đó là anh chủ động tiến lại chỗ cô đứng khi mở cửa ra và thấy cô một mình ở đó.

Rồi họ nói chuyện.

Thì ra anh kém cô một tuổi.

Tuy nhiên theo phép lịch sự, Lan Trinh gọi anh bằng bạn xưng tôi.

Anh gọi Lan Trinh bằng chị nhưng xưng tôi.

Anh nghiện thuốc. Điếu thuốc dường như lúc nào cũng gắn trên môi.

Họ nói chuyện với nhau và ngay lập tức cảm thấy vô cùng cuốn hút nhau.

Tuy nhiên Lan Trinh không hề nghĩ mình sẽ rung động trước người đàn ông kém tuổi vì cô nghĩ rằng hoàn cảnh của cô không phù hợp với những người đàn ông kém từng trải. Cô đã từ chối nhiều người chỉ vì lí do ấy.

Phương có một gia đình quyền thế. Cha mẹ anh giàu có và hiện giờ thường sống ở nước ngoài. Anh sống và làm việc ở Việt Nam là vì lí do riêng. Nếu không có lí do đó, chắc anh cũng ra nước ngoài với họ rồi.

Đó là mối tình của anh dành cho một cô gái nghèo. Họ yêu nhau, cô gái ngây thơ và trong sáng. Cô là hạnh phúc ngọt ngào đầu đời mà anh có được. Họ đến với nhau và đã dâng hiến cho nhau tất cả. Trong anh, cô gái đó là vợ.

Anh chu cấp cho cô đi học, lo cho gia đình cô. Khi cô ra trường, anh để cô vào làm quản lý nhân sự trong công ty. Họ sẽ mãi hạnh phúc nếu xuất thân của cô khác đi, anh nghĩ vậy.

Hạnh – người yêu Phương, là người khá nhanh nhẹn hoạt bát. Sau một thời gian làm việc ở công ty, sự ngây thơ của cô dần dần giảm bớt. Ban đầu Hạnh thấy mãn nguyện. Nhưng sau đó, vì gia cảnh trước đây nghèo nàn, gia đình cần nhiều sự giúp đỡ của cô, Hạnh thường xuyên phải lấy tiền của Phương lo lắng cho gia đình. Hơn thế, gia đình cô thấy Phương có công ty lớn thì luôn đòi hỏi. Hạnh ở giữa vô cùng ngại ngùng. Rồi khi công việc có những mối quan hệ mới, sâu sắc hơn với các đối tác, cô được họ khuyến khích những phi vụ làm ăn đơn lẻ. Bước đầu, Hạnh chỉ nghĩ làm để có thêm thu nhập, tránh phải ngửa tay xin Phương. Nhưng sau rồi cô không thể rút chân khỏi con đường đó.

Đến một ngày Phương bắt gặp Hạnh và người đàn ông đối tác của công ty đang lả lơi với nhau trong một nhà hàng. Thái độ đó của Hạnh làm Phương khó chấp nhận. Anh tra khảo nhưng Hạnh nói vì cô xử lí một số giấy tờ của hợp đồng nên ông ta mời cô đi ăn. Tuy nhiên sau đó hợp đồng không rơi vào tay công ty Phương.

Vì là hợp đồng lớn nên Phương cho người điều tra và tìm ra một thông tin động trời: Hạnh đã bán lại hợp đồng đó cho công ty đối thủ để ăn hoa hồng chênh lệch.

Phương quyết định chia tay Hạnh mặc cho cô than khóc xin tha thứ.

Sau đó mấy tháng, Hạnh đã theo người đàn ông đó để làm vợ lẽ của ông ta.

Phương đau lòng. Anh chỉ biết vùi đầu vào công việc nhưng Phương không phải người yếu đuối, anh không muốn trốn chạy quá khứ nên vẫn quyết định ở lại chính nơi này.

Lan Trinh cũng không hiểu sao Phương lại kể tất cả cho cô, điều đó có vẻ rất lạ với người đàn ông ấy.

Còn cô cũng không giấu anh về quá khứ.

Họ gặp nhau thường xuyên hơn nhưng Lan Trinh chỉ coi Phương như một người bạn. Cô cảm thấy mình không sẵn sàng mở lòng ra với ai đó.

Cô cũng từng có một vài mối tình thoáng qua nhưng không để lại ấn tượng gì. Thường là cô chán họ rất nhanh và chủ động chia tay.

Phương thì khác.

Khi mới gặp Lan Trinh, anh đã đặc biệt quý mến người phụ nữ duyên dáng và hài hước ấy. Cô là người vô cùng thông minh nhưng cũng ương bướng hiếm có. Mỗi khi bên cạnh cô, dường như Phương luôn phải tập trung cao độ để đọc những mánh khóe tinh nghịch trong ý nghĩa các câu truyện của Lan Trinh. Cô là một ... người đàn bà trẻ con.

Tuy nhiên, sâu xa trong lòng, Phương còn e ngại bởi anh là người rất tự tôn bản thân. Anh cảm thấy khó có thể yêu một người đàn bà và yêu cả quá khứ với những đứa con của cô ấy.

Câu chuyện của họ nhùng nhằng như vậy, chẳng ai trong cả hai có ý tiến thêm.

Bé Mít – con trai Lan Trinh lại chính là cầu nối hai người.

Từ ngày quen cô, thi thoảng Phương có qua nhà chơi. Thường thì anh ngồi nói chuyện với cả Lan Trinh và bé Mít. Thằng bé thông minh và có nhiều chuyện hóm hỉnh khiến Phương ấn tượng. Hơn nữa cu cậu hi có chút ích kỉ, cậu sợ mọi người yêu quý mẹ cậu rồi mang mẹ đi mất nên khi mẹ ở nhà, cậu hay quấn quýt bên cạnh.

Phương dần dần cảm thấy gắn bó với ba con người giản dị và vui vẻ bên hàng xóm, từ chị giúp việc cũng đã coi Phương như thành viên gia đình.

Rồi đến một ngày, khi các e ngại trong lòng đã tan biến, chỉ còn tình yêu mãnh liệt dành cho Lan Trinh, Phương đã nói với Lan Trinh về điều đó.

Lan Trinh lập tức phản đối.

Cô tránh không gặp Phương nhiều ngày sau đó.

Phương không hiểu nổi cô.

Mãi cho đến hôm cô bị ốm, phải ở nhà một tuần, chị giúp việc bí mật báo cho Phương biết. Anh lo lắng chạy sang rồi tất bật chăm sóc cô. Dường như lâu lắm mới có người quan tâm đến mình chân thành như vậy, Lan Trinh đã khóc và ôm chầm lấy Phương.

Từ đó, họ là một gia đình, lang thang mỗi cuối tuần với nhau, Phương đưa bé Mít đi khắp các khu vui chơi của trẻ nhỏ, đưa hai mẹ con đi dạo các phố rồi họ ăn những món ăn vỉa hè.

Chưa bao giờ, gia đình Lan Trinh lại đầm ấm như thế.

Nhưng dường như số phận trêu ngươi, cha mẹ Phương về nước thăm con và nghe biết Phương yêu Lan Trinh, họ nghĩ cô đã quyến rũ con họ nên đã gặp và nói những lời nặng nề với cô.

Lan Trinh không trách họ, cô hiểu hoàn cảnh của cô nên rất thông cảm với họ. Cô hứa sẽ rời xa Phương.

Phương điên cuồng khi Lan Trinh nói chia tay.

Anh về nhà chất vấn cha mẹ, rồi tìm mọi cách để nói với Lan Trinh hiểu tình cảm của anh. Nhưng Lan Trinh là một phụ nữ bướng bỉnh. Hơn nữa cô thành đạt và tự tin, cô cảm thấy mình cần được tôn trọng trong mọi trường hợp. Cô dễ dàng kiếm một người đàn ông khác để ép Phương chấm dứt tình cảm với mình.

Phương uất hận nghẹn ngào khi thấy Lan Trinh đi với người khác. Anh hận, hận những người phụ nữ anh yêu thương đều ra đi với những người đàn ông khác. Dù vì lí do gì, anh cũng sẽ không tha thứ.

Phương bán lại công ty rồi sang Anh sống cùng cha mẹ.

Anh đã đi được hơn một năm.

Một năm vừa qua Lan Trinh đi về lẻ bóng. Cô chia tay anh chàng … người yêu bất đắc dĩ ngay sau khi Phương dời đi.

Có lẽ trong lòng Lan Trinh, Phương mãi là niềm hạnh phúc mà cô không thể giữ…

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét