Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

SÁNG - TỐI

Cái hình này tớ “chôm” bên nhà Trần Hiếu. Nói là chôm chứ có xin phép đàng hoàng TH nhỉ? Hihi

Tớ thích những cái ảnh như thế bởi tớ tìm được một góc nào đó của tâm hồn mình trong đấy. Một chút tinh khiết, một chút u buồn, le lói tí ánh sáng và lả lướt chút lãng mạn…

Thế không gọi là ô tạp đâu nhé, chuẩn ngôn ngữ là … phức tạp.

Tớ chê bạn ấy chọn bông hoa bị dính chút bụi đất nhưng rồi tớ lại thích nhất điều đó. Cuộc sống không thể hoàn hảo nên đừng cố gắng tìm kiếm sự hoàn hảo. Một người đàn bà có thể dành 30 năm cuộc đời để thủ tiết với chồng. Ấy thế nhưng khi đã 60 tuổi lại có một mối tình … quên tuổi với một người đàn ông kém mình cả chục tuổi. Vậy người đàn bà đó có còn xứng đáng làm người đàn bà đức hạnh không?

Khi xưa người ta cho đó là điều không thể chấp nhận nổi. Còn ngày nay thì … chả biết.

Với mình bây giờ, mình tôn trọng những ai dám sống thật với cảm xúc của chính mình. Bản thân mình đã phải dùng hết tâm lực để ngụy trang cho một cuộc sống gia đình mục nát, để nó được hoàn hảo trước mắt mọi người. Cuối cùng thực tế vẫn chiến thắng. Và mình ngộ ra một điều: Chỉ có sự thật mới trường tồn mà thôi.

Màu trắng của bức ảnh ấy cũng giống như sự thật, dù có bị vấy bẩn thì người ta vẫn gọi nó là màu trắng, không ai có thể nghĩ khác.

Cuộc sống là một hỗn thể.

Nó bao gồm các loại rắn, lỏng, khí, cả hữu hình và vô hình. Ta có thể nhìn thấy cái này, cảm nhận cái khác hoặc là không gì cả.

Giống như bạn nhìn vào nền tối của bức ảnh, bạn có thể chỉ cần nói một câu: Tối thế!

Cũng là một cảm nhận, và nó không sai.

Còn tôi lại nhìn thấy rất nhiều màu bên trong cái sự … tối ấy. Tôi cũng không sai.

Chúng ta đều đúng bởi mỗi người sinh ra đã được định sẵn sẽ tồn tại ở một góc nào đó của cuộc đời. Nên ta chẳng phải tranh giành vị thế cũng như chỗ đứng của nhau. Ta cứ ung dung bước đi vì chắc chắn ta sẽ thuộc về nơi ta đáng được về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét